Bất đắc dĩ
Khi một mũi tên nữa được bắn ra, Diệp Thanh Linh theo bản năng quay đầu lại muốn nhìn Thời Vũ cười, ai ngờ Thời Vũ đã không còn ngồi trên ghế. Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua thì thấy Thời Vũ đang đứng ở trước cửa quầy bán quà vặt cách đó không xa, cô ấy đưa lưng về phía này, hình như là đang mua gì đó.
"Chị Linh? Chị nhìn gì đấy?" Diệp Thiên Mi thúc giục một tiếng.
"Không có gì," Diệp Thanh Linh phục hồi tinh thần, xoay chiếc cung Recurve trong tay lại, cười nói, "Tới tới tới, tiếp tục!"
Tuy động tác kéo dây cung nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra nó lại tốn rất nhiều thể lực, Hoàng Tiểu Dật là người đầu tiên hết sức nên đành nằm lả ở một bên, tiếp sau đó không lâu thì Diệp Thiên Mi bắt đầu đuối không chịu nổi, còn Diệp Thanh Linh lại bắn thêm mấy mũi tên nữa thì cánh tay cũng bắt đầu đau nhói.
"Hừ... Đủ rồi." Diệp Thanh Linh lười nhác vươn vai, buông cung ra rồi vung tay lên, cảm giác lúc này rất có khí thế của một tên đại ca đang dắt đàn em của mình ra khỏi trường bắn cung.
Thời Vũ đã trở về vị trí chờ, trên tay cô còn cầm một ly sữa lắc dâu tây, cô lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Linh rồi điềm đạm nở nụ cười với cô ấy.
Tựa như băng tuyết sơ dung(*).
"Chị Thời!" Chỉ nhìn nhau trong giây lát, Diệp Thanh Linh nhanh chóng chạy như bay về phía Thời Vũ, nụ cười nở rộ như những đóa hoa, tựa như một đứa nhỏ gấp gáp khoe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khong-duoc/1013070/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.