"Reng ——"
Thẩm Đông bực bội kéo tấm vải lông Giao điểu trùm qua đầu.
Chuông điện thoại vẫn cứ reo vang không ngừng nghỉ, Thẩm Đông còn chưa tỉnh táo lại, theo bản năng cứ tưởng là đồng hồ báo thức kêu. Thẩm Đông dùng chút ý thức mơ hồ của mình mà nghĩ, hình như hắn đâu cần phải đến trường, cũng không còn sống trong quãng thời gian đau thương phải đi làm công kiếm tiền thuê nhà, ăn bữa trước lo bữa sau nữa, thế nên hắn liền quạu quọ vươn tay ra, chuẩn bị ấn tắt đồng hồ báo thức.
Trên vùng bả vai, khuỷu tay cùng cổ tay trần trụi của hắn, nơi nơi đều là những vết bầm nhạt.
Trong không khí cũng thoang thoảng một thứ mùi vị mờ ám, cửa sổ trong căn phòng này là một lớp kết giới kiên cố vững chắc, nếu như không dùng pháp thuật hóa giải, căn bản là không thể nhìn thấy được bên ngoài. Trong phòng tối đen như mực, càng đừng hy vọng vào đội trang hoàng của Tu Chân giới sẽ biết đường mà treo một cái đồng hồ lên vách tường để cho người ta biết hiện tại là mấy giờ.
Thẩm Đông có cảm giác như mình đang bị bóng đè, cánh tay nặng trịch cứng ngắc, muốn nhấc lên cũng nhấc chả được, ngón tay ra sức mò mẫm nửa ngày, cũng không tìm ra được thứ gọi là đồng hồ báo thức, lúc hơi tỉnh táo lại một chút, hắn lại cảm thấy cánh tay mình vẫn đang đặt y nguyên tại chỗ, chưa từng nhúc nhích gì.
Ngay vào lúc hắn sắp hoàn toàn tỉnh táo lại, chuông điện thoại ngừng bặt.
Đỗ Hành nhoài qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336206/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.