Sa mạc Taklamakan... Đại sư à, ngài có chắc là trong mười kiếp sống của mình, ngài chính là tu Phật chứ không phải là làm quản lý vĩ mô chứ?
Thẩm Đông cũng囧 đến sa mạc lời luôn, thế nhưng quần chúng Tu Chân giới đang bày trận lại cực kỳ bình tĩnh, từ xa nhìn lại, quả nhiên tất cả đều mang phong thái cao nhân, dù cho sóng to gió lớn vẫn sừng sững bất động, khiến người ta phải sinh lòng kính nể —— phắc! Thật ra là phong thái thất học thì có, bởi vì bọn họ căn bản có biết sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can là cái quái gì đâu!
Khe nứt hư vô kéo dài từ một góc tường vươn thẳng ra bên ngoài, mỗi lúc một mở rộng, càng ngày càng dữ tợn.
"Bọn chuột nhắt ngu xuẩn, chỉ vậy mà cũng dám phách lối!" Bạch Thuật Chân Nhân cười lạnh, phất trần trong tay cuốn một vòng, trực tiếp đánh tan mấy luồng sương đen.
Thẩm Đông liếc mắt nhìn ông ta một cái, lặng lẽ nghĩ bụng, cái phương thức ngầu lòi này rất đáng khen ngợi đấy.
Chẳng qua mấy tên này đều chỉ là lính lác, ngay cả Thạch Lưu cũng có thể lấy một chọi trăm, thế nên chả có gì là quá tài giỏi cả.
"Đỗ Hành, địa điểm chiến trường ngươi chọn cũng không tệ..." Đại trưởng lão Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông thế nhưng nghiêm túc gật đầu nói, "Không có nhà cao tầng, địa thế trống trải, thích hợp dàn trận, xung quanh cũng không có dân cư."
Dư Côn cùng Thao Thiết đồng loạt quay đầu qua dòm ông ta.
"Sao vậy? Ta nói không đúng hả?" Sa Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336200/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.