Chương trước
Chương sau
Sau khi Trịnh Xương Hầu quậy ra một trận ngoài ý muốn như vậy, thu hoạch lớn nhất đối với Đoạn Thiên Môn chính là cuối cùng cũng biết được sư phụ của môn chủ là ai.
Vân Trung Tử tại Xiển giáo quả thực chỉ là một nhân vật ngoài lề, trên danh sách xuất hiện của quần tiên Xiển giáo trong trận chiến Phong Thần, dòm tới dòm lui cũng chẳng thấy vị thần tiên này lên sàn được mấy lần, xem ra cái vỏ bọc Đông Hải Tán Tiên này cũng không phải mới được tạo ra từ ngày gặp gỡ Trường Thừa. Tùy tiện phỏng đoán một chút, có lẽ là năm đó Vân Trung Tử chuồn êm được ra ngoài, đi ngang qua Nhân gian, chợt phát hiện được một đứa trẻ nào đó chính là Cổ thiên thần chuyển thế, ngó kỹ lại liền giật mình nhận ra đó còn là vị hàng xóm trước kia ngụ bên cạnh núi Côn Lôn nhà mình – Trường Thừa, vì thế tiện tay dắt trộm dê, à không, là tiện tay dùng thóc gạo và lợn rừng để mua lại mang đi.
Trịnh Xương Hầu kinh hãi bật thốt ra tên của ông ta, ngược lại cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý.
—— điều này vốn chẳng có gì là lạ, cho dù là phàm nhân, những người trần mắt thịt chẳng có chút bản lĩnh nào, cũng thuộc làu làu tên tuổi của từng danh nhân lịch sử, mà danh hào ở Tu Chân giới lại kỳ kỳ quái quái, những người vừa nghe tên liền có thể liên tưởng đến thượng tiên Xiển giáo Vân Trung Tử năm đó cũng không nhiều.
Thái Nhạc kiếm tiên lại là một ngoại lệ, lúc này ông ta đã kích động đến mức hàm râu cũng run rẩy tán loạn.
Sao lại khéo đến như thế! Ông ta từ Đông Hải chạy tới ngụ tại động phủ ở ngay Chung Nam Sơn!! Ông ta còn cố ý trồng một rừng hạnh thật lớn ở xung quanh động! Thế nhưng đáng tiếc, bao nhiêu năm trôi qua, hạnh cũng đã ăn hết, vậy mà Đỗ Hành vẫn chẳng có gì thay đổi...
*Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, đồ đệ của Vân Trung Tử là Lôi Chấn Tử sau khi ăn vào hai quả hạnh dưới chân núi liền mọc cánh và có khả năng điều khiển gió và sấm.
"Thượng tiên, cây hạnh trong truyền thuyết có thể khiến cho người ta mọc ra hai cánh sinh phong xuất sấm hiện đang ở nơi nào? Ở chỗ nào của Chung Nam Sơn?" Thái Nhạc kiếm tiên giãy khỏi cánh tay của Tần Phong đang cố sống cố chết ghìm chặt lấy mình, vội vàng truy hỏi.
Rất khó để có thể nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt của một con hạc, thế nhưng những người xung quanh lại đồng loạt cảm thấy khí tràng ngưng trọng, cứ như nhiệt độ quanh mình liên tục giảm xuống mấy độ, vừa nhìn lại, liền tá hỏa phát hiện cả bộ lông vũ trên người bạch hạc đều đang bốc lên một luồng khí xám.
Linh Hoán cực kỳ dứt khoát từ phía sau tung ra một cước, đá cho Thái Nhạc nằm chèm bẹp ra đất.
"Ta nói, tên ta không phải là Vân Trung Tử..." Bạch hạc nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng đúng!" Đám kiếm tiên dưới ánh mắt đe dọa của Trường Thừa môn chủ, chỉ đành trái lương tâm gật đầu phụ họa.
"Khụ, chuyện chính là như vậy! Có việc thì ta sẽ ghé thăm, còn không có việc thì ta chỉ là một con hạc mà thôi." Vị thần tiên nào đó bởi vì làm rơi lớp vỏ bọc, chỉ có thể chật vật vỗ vỗ cánh.
Trường Thừa môn chủ vừa định tiến lên ngăn cản, kết quả bạch hạc đột ngột hóa thành một luồng kim quang, trong nháy mắt đã biến mất.
Trường Thừa môn chủ chậm rãi thu tay về, có chút mất mát.
Mà những kiếm tiên khác lại lặng lẽ thở phào, Thái Nhạc cũng xoay người định tìm đồ đệ mình đến nói vài câu khích lệ, lại phát hiện Đỗ Hành và Thẩm Đông đã chẳng thấy đâu nữa —— vừa nãy đã đu theo đội ngũ cứu viện Trịnh Xương Hầu mà chạy luôn rồi.
"Sư huynh, ngươi xem đồ đệ của ta đó..." Thái Nhạc kiếm tiên giận đến mức muốn ngã ngửa.
Tần Phong kiếm tiên buồn bực nhìn ông ta, thuận miệng nói: "Đỗ Hành có kiếm rồi, y còn cần ngươi chi nữa?"
"..."
Thái Nhạc chợt nhớ tới cái lúc môn chủ mất trí nhớ mới vừa tỉnh dậy, ông ta không cẩn thận xông nhầm vào phòng của Đỗ Hành rồi chứng kiến cái cảnh tượng kia, thế là nhất thời hỗn độn trong gió, cả người cũng cảm thấy không được thoải mái.
"Đừng! Ngươi đừng nhắc tới kiếm của y nữa!"
Thái Nhạc vừa đưa tay vuốt râu vừa buồn bực trong lòng, lúc trước cũng đâu có xảy ra chuyện kỳ quái gì đâu! Tại sao kiếm của Đỗ Hành lại biến hóa? Biến hóa còn chưa tính, vì cớ gì mà Đỗ Hành và kiếm của y lại...
Cẩn thận ngẫm lại, việc này quả thực rất nghiêm trọng, nhất định phải đem đi thương lượng với môn chủ.
Một chốc sau ——
"Cái gì, ngươi nói Đỗ Hành cùng Thẩm Đông?" Trường Thừa cực kỳ hiếm thấy mà hành xử thất thố, trong mắt chứa đầy vẻ kinh hãi, suýt chút nữa là đứng không vững, chỉ có thể vươn tay chống ra sau, vịnh vào thân cây.
Chúng kiếm tiên Đoạn Thiên Môn nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn trời hoặc là cúi đầu xuống nghiên cứu hoa văn trên thân cây.
Đạo lữ gì gì đó, lúc đi qua thông đạo phá giới Linh Hoán kiếm tiên đã cho nổ quả bom tin tức cỡ bự này rồi, chỉ có môn chủ lúc ấy là ngất xỉu không biết gì mà thôi.
Cái tin này mới nghe qua thì đáng sợ thật đấy, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng rất hợp tình hợp lý. Kiếm tu vốn chính là đồng tu với kiếm, nếu pháp bảo bổn mạng hóa thành kiếm linh, có song tu cũng là chuyện hết sức bình thường.
Bên kia Thái Nhạc kiếm tiên phát hiện tất cả mọi người vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, vì thế nhanh chóng cường điệu: "Chính là đạo lữ! Nhưng không phải là cái kiểu song tu kia... Là song tu thiệt kìa! Ui chao không đúng không đúng."
Lão già này sốt ruột đến mức mặt mày vương đầy mồ hôi, ấp a ấp úng nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là Linh Hoán kiếm tiên vì muốn đả kích ông ta, cho nên liền nhẹ nhàng quăng ra một câu: "Thái Nhạc ngươi ngay cả nói chuyện cũng nói chẳng ra hồn! Không phải là có quan hệ tơ hồng thôi sao... Khụ khụ!"
Tơ hồng?
Đám kiếm tiên hãy còn thiểu năng nghĩ, kiếm của kiếm tu đâu cần treo kiếm tuệ đâu ta!
Khoan khoan, hình như lúc bọn họ còn ở trên tầng trời thứ mười bốn thu phí qua đường, quả thực đã thu hoạch được không ít vật phẩm ly kỳ quái lạ. Bao gồm cả tơ hồng của Nguyệt Lão... Ừm, sau này khi Thiên giới sụp đổ, ông lão đáng thương kia hành động quá chậm, lại tự xưng là đức cao vọng trọng, là một vị thần tiên có trách nhiệm, kết quả bị Ứng Long một vuốt mần thịt luôn tại tầng thứ mười bảy, Nguyên Thần bị dùng để hấp thụ linh khí, đã sớm đi đời nhà ma.
Đám kiếm tiên lúc đầu còn cảm thấy quá mức nhức não với cái thứ của nợ tơ hồng này, không thể ăn không thể uống, cũng không có cách nào để dùng.
Sau đó mọi người lại tò mò, công dụng của thứ này rốt cuộc là gì, chẳng lẽ cứ buộc đại vào hai kẻ bất kỳ là có thể thành nhân duyên? Lỡ đâu ông già Nguyệt Lão kia mắt mờ buộc sai, buộc luôn hai tên đàn ông lại với nhau thì làm thế nào?
Cái khoản phí qua đường này là thu vào mấy trăm năm về trước, lúc ấy môn chủ đang bế quan.
Chỉ vì nó mà cả đám kiếm tiên đã choảng nhau nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là Linh Hoán kiếm tiên bản lĩnh cao hơn một bậc, cướp được tơ hồng về tay mình. Nguyên nhân đánh nhau cũng không phải là vì muốn lấy tơ hồng đi làm chuyện gì xấu, mà thuần túy chỉ là cảm thấy mới lạ! Một vật còn thú vị hơn cả pháp bảo, biết đâu chừng một lúc nào đấy có thể phát huy công dụng thì sao. Về phần là công dụng gì... ặc, kiếm tiên bọn họ cũng có biết đâu, dù sao cứ bem nhau trước rồi hẵng nói.
Song tu là việc đâu đâu cũng có tại Tu Chân giới, vốn chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên cả, nhưng tơ hồng lại đại diện cho cái gì? Nhân duyên đó!
Hôn thú của phàm nhân, còn có cái quỷ tam môi lục sính* gì đó nữa, toàn bộ đều là phong tục lễ nghi! Thần tiên nếu muốn xem thử một đôi vợ chồng là ân ái hay là bất hòa, chỉ cần trực tiếp nhìn vào tơ hồng là xong, không có tơ hồng thì chỉ như lục bình trôi nổi giữa môn nghìn hồng trần, chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, qua hơn mười năm ngắn ngủi thì duyên phận cũng hết, những tháng ngày còn lại bất quá chỉ là có cũng được không có cũng chẳng sao. Đợi đến lúc tẫn mệnh luân hồi, kiếp sau nữa sẽ chẳng còn dính dấp gì tới nhau.
*Tam môi lục sính: là ba lễ mời sáu lễ hỏi trong phong tục cưới xin của người TQ.
Mà nếu là hai người có tơ hồng, bất kể là chuyển thế bao nhiêu lần, cuối cùng rồi vẫn sẽ tìm thấy nhau.
Cho nên trong mắt của thần tiên, cái thứ nhân duyên kia vẫn cứ quyết đoán lấy tơ hồng làm tiêu chuẩn cho xong, so với mấy cái hôn thú hay bà mối gì đó còn đáng tin hơn nhiều. Chẳng qua, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho mối quan hệ giữa kiếm và kiếm tu bất ngờ xuất hiện tơ hồng?
—— sao lại chưa từng nghĩ tới việc dùng pháp thuật điều tra thử Đỗ Hành cùng Thẩm Đông kia chứ?
Nếu như giữa bọn họ thật sự có tơ hồng, chờ đã, vậy có phải là nên làm bổ sung mấy cái phong tục lễ nghi kia không?
Một vị kiếm tu Đoạn Thiên Môn cùng kiếm của y hỉ kết lương duyên? Cái này nghe sao mà kỳ quái dữ thần vầy nè!
Đám kiếm tiên cứng đờ người ra, 囧 không đỡ nổi mà nghĩ, loại chuyện như thế này rốt cuộc phải tuyên bố với bên ngoài thế nào đây? Biết làm sao để thông tri cho cả đám thần tiên như Nhật Chiếu Tông Thừa Thiên Phái Thần Nông Cốc v.v... đến dự lễ?! Này có được xem là kết hôn trong nội bộ tông môn không? Chuyện sính lễ phải giải quyết như thế nào? Khốn nạn, vậy thì đón dâu bái đường sẽ là cái quá trình vi diệu đến mức nào đây!
"Không không, chuyện này không thể nói ra được đâu ~!" Thái Nhạc kiếm tiên run rẩy.
"Cái cớ để thu lễ tốt như vậy còn gì, ngươi định lãng phí sao?" Linh Hoán kiếm tiên lập tức phản bác.
Ông ta là người đầu tiên không đồng ý đấy! Bỏ ra một sợi tơ hồng, vốn liếng còn chưa thu hồi về được đâu.
"Ngươi đương nhiên là chả hề hấn gì rồi, ngươi chỉ quan tâm đến chuyện vơ vét đồ vật thôi, còn ta thì sao? Ta phải làm thế nào?" Thái Nhạc giận dữ, ông ta là sư phụ của Đỗ Hành chứ không phải là sư phụ của Thẩm Đông! Nhưng Thẩm Đông lại là kiếm của Đỗ Hành, đây là cái mối quan hệ hỗn loạn như thế nào kia chứ!! Chẳng lẽ trước tiên ông ta phải chạy đến Chung Nam Sơn – cái nơi mà giờ đây đã trở thành địa điểm du lịch của phàm nhân, rồi chờ Đỗ Hành rước Thẩm Đông – sau khi đã biến về dạng kiếm – đến Đông Hải sao? ( rồi có phải đội ngũ thăm dò mỏ dầu ở Đông Hải sẽ nhận được thông báo đình công một ngày do ban ngành bí mật quốc gia gửi tới, bởi vì đám thần tiên cư ngụ trên đảo nhỏ nơi này vào N năm trước bây giờ muốn về nhà cũ để lo liệu việc cưới xin?)
Vậy cũng không được, quan trọng nhất vẫn là cái nghi lễ kia: thiên địa thì bái ở nơi đó là tuyệt vời rồi, nhưng cao đường...
"Môn chủ, đến lúc đó ngươi đi đi!" Thái Nhạc kiếm tiên tỏ vẻ loại chuyện như thế này ông ta là mới gặp lần đầu, vốn còn hy vọng Đỗ Hành sẽ mang về một vị nữ tiên thông tuệ xinh đẹp, tại sao bây giờ lại là kiếm của Đỗ Hành?
Thái Nhạc tuyệt đối không muốn bị toàn bộ Tu Chân giới cười vào mặt đâu!
Đến lúc đó nhất định sẽ có người nói, Đoạn Thiên Môn khốn cùng tuyệt vọng, ngay cả một đạo lữ cũng tìm không ra, kiếm tu đáng thương tới mức chỉ có thể này nọ kia với kiếm của mình... vậy thì mặt mũi đâu mà sống nữa đây OTZ
"Môn chủ? Môn chủ..."
Mọi người lúc này mới phát hiện Trường Thừa môn chủ đang lảo đảo chực ngã, trạng thái cực kỳ bất thường.
Thử nghĩ mà xem, Trường Thừa vì đi thi cấp bốn mà đã phải đọc hết cả chồng tài liệu cao ngất như núi, còn phải lý giải thông suốt toàn bộ nội dung trong đó, tràn trề tự tin đi đến trường thi, kết quả lại không đậu... Được rồi, chuyện này đối với môn chủ anh minh thần võ thì cũng chẳng đáng là gì, thế nhưng sau đó ông ta còn gặp được vị sư phụ mà mình phi thăng lên Thiên giới mấy ngàn năm cũng chưa tìm được, lại biết thêm rằng sư phụ là Vân Trung Tử của Xiển giáo, kinh hỉ này cũng quá lớn rồi!
Nếu như nói tâm ma của Đỗ Hành là Thiên Đạo, là đánh mất Thập Phương Câu Diệt, là vội vàng Độ Kiếp chưa kịp thu đồ đệ dẫn đến truyền thừa của cả môn phái cũng bị chấm dứt trong tay mình, vậy thì tâm ma của môn chủ tuyệt đối sẽ là "Muốn thành tiên = mấy trăm hộc túc cùng một cái xác lợn rừng"... Đừng cười vội, có biết đây là chuyện bi kịch đến mức nào không hả! Một lão sư phụ vô lương như vậy, rõ ràng đã thề son thề sắt nói rằng sư môn đều ở trên trời, có rất nhiều sư bá sư thúc sư huynh, kết quả thì sao! Trên trời làm gì có ma nào! Dù có tìm cách mấy đi chăng nữa thì cũng chẳng thể lần ra nổi, hậu quả là ức chế ngày này qua tháng nọ, liền thành khúc mắc!
—— rốt cuộc mấy trăm hộc túc cùng một cái xác lợn rừng lại thành ra món nợ trả hoài không hết! Không phải là không có tiền, mà là tìm không thấy chủ nợ!!
Hiện giờ cuối cùng cũng tra ra manh mối, oan có đầu nợ có chủ ( nè nè),tâm ma mấy ngàn năm bỗng nhiên tiêu tan, còn chưa kịp vui vẻ ăn mừng, lại đột ngột nghe được một tin rằng, đồ tôn bốn đời sau của mình, thân là kiếm tu thế nhưng lại cùng kiếm... kết thành đạo lữ!
Không phải là mang ý nghĩa song tu như bình thường, mà thật sự là "lữ" trong đạo lữ*!
*Lữ 侣 (trong đạo lữ道侣),trong đây thì có thể hiểu như bạn đời ấy.
Trường Thừa môn chủ cùng chúng tiên đều cảm thấy không ổn.
Đám kiếm tiên thì bắt đầu mơ màng tự sướng về quá trình diễn ra nghi lễ, Trường Thừa cũng lên cơn thần kinh mà lặng lẽ rà lại từ đầu tới cuối bộ công pháp tu luyện của Đoạn Thiên Môn, lại đem quy tắc chung của công pháp, nhất là phần nội dung rèn linh thạch thành kiếm, ra nhào nặn phân tích nghiên cứu cực kỳ cẩn thận.
Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ là do công pháp ông ta đích thân sáng tạo và truyền xuống có sai sót gì sao?
Lại chưa từng thấy những kiếm tu khác gặp phải loại chuyện này, pháp bảo bổn mạng biết biến hóa vốn đã là việc vô cùng kỳ quái rồi. Trường Thừa cảm thấy bản thân mình hẳn là nên sớm nghĩ tới điều này mới phải, quả nhiên là do công pháp của Đoạn Thiên Môn... Cẩn thận suy xét lại, Linh Hoán là đồ phế vật, Lạc Trì cũng là đồ phế vật!! Hai đứa Tần Phong cùng Thái Nhạc thì có tốt hơn một chút, nhưng chỉ là bình thường không có gì đặc sắc, ngoại trừ kiếm đạo ra thì chẳng còn thiên phú ở lĩnh vực nào khác, hơn nữa thành tựu ở khoản "nội ngoại giai tu thiên nhân cảm ứng" cũng chẳng có gì nổi trội! Thân là vãn bối thế nhưng lại khư khư giữ cái đám râu ria kia, bộ dạng trông còn già hơn cả ông ta nữa!
—— là do công pháp ông ta truyền xuống có vấn đề! Là bản thân ông ta đã khiến cho cả Đoạn Thiên Môn thành ra cái đức hạnh ngày hôm nay đây!
Trường Thừa môn chủ bị đả kích bởi cái kết quả đáng sợ mà mình vừa suy diễn ra, ông ta tự xưng là tài trí phi phàm, cả đời anh minh, hóa ra... từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi sao?
Ông ta càng không tin thì lại càng thêm vội vã chứng minh công pháp của mình hoàn toàn không có vấn đề, cứ cẩn thận tính đi tính lại, xem tới xem lui. Thương thay vị môn chủ với năng lực một lần xem qua là nhớ đến ngàn năm, lúc này dù có làm thế nào cũng không thể tìm ra được một điểm sơ sót, cuối cùng lại sốt ruột đến mức mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, lảo đảo chực ngã.
"Môn chủ?" Linh Hoán kiếm tiên thấy tình thế không ổn, nhanh chóng lao tới đỡ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đại hỉ đại bi tâm lực xoay chuyển quá độ, cộng thêm trọng thương chưa lành, Trường Thừa môn chủ bất chợt ngã ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh.
"Không thể nào, tin tức này thật sự đáng sợ như vậy sao?" Linh Hoán kiếm tiên trăm mối không có lời giải, lúc trước khi ông ta biết chuyện cũng chỉ là đứng không vững mà thôi, chỉ là đứng không vững thôi đó!
Chúng kiếm tiên cũng hai mặt nhìn nhau, xét theo tình huống thông thường mà nói, toàn bộ bọn họ cộng lại mới có thể ngăn được một mình môn chủ. Thế mà bây giờ bọn họ còn chưa hề hấn gì, nhưng sao môn chủ lại ngã xuống trước rồi?
"Sư phụ!" Linh Hoán kiếm tiên rống một tiếng thật lớn vào mặt Trường Thừa môn chủ đang ngất xỉu, phát hiện môn chủ vẫn không có chút phản ứng nào, ông ta lập tức nghiêm túc ngẩng đầu phán ra một câu, "Bất tỉnh thiệt rồi! Hơn nữa còn hôn mê rất sâu, không thể tỉnh lại ngay được đâu, bởi vì điều môn chủ không thích nhất chính là bị bất cứ kẻ nào nhắc nhở rằng "Ta là đồ đệ của ông ấy"."
"..."
Lúc này đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cũng đau thương lắm chứ, bọn họ không biết luyện đan không biết chẩn bệnh, thậm chí còn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Ai nói nghe thử coi, cái tên cương thi vừa rồi bị bạch hạc đập đến ngất xỉu kia, rốt cuộc là được đám người Tu Chân giới đưa đến nơi nào rồi?
"Thần Nông Cốc!" Hai mắt Thái Nhạc sáng lên.
"Ngươi biết có đường không?" Linh Hoán tức giận nói.
Lạc Trì nãy giờ vẫn im thin thít, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi quên rằng chúng ta đã làm thế nào để đi từ khách sạn Phong Trần tới đây dự thi sao? Trước hết trèo lên cái cây này, đi tìm La Bàn, cho hắn ba gốc Phản Hồn Mộc, bảo hắn mở ra một thông lộ đi đến "trạm y tế Thần Nông Cốc"!"
Đúng rồi!
Chúng tiên như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Linh Hoán lập tức cõng lên Trường Thừa môn chủ đang hôn mê bất tỉnh, vội vàng chạy đi.
"Khoan đã, chuyện Đỗ Hành thành thân chúng ta còn chưa thương lượng ra kết quả mà!" Thái Nhạc nôn nóng hô to.
"Cái gì?" Toàn bộ quần chúng Tu Chân giới đứng trải dài từ trên xuống dưới thân cây Kiến Mộc đều kinh hãi quay đầu lại.
"Hắt xì!"
Mới vừa cùng Đỗ Hành bay đến được Thần Nông Cốc, Thẩm Đông lập tức dụi dụi mũi, kỳ quái, kiếm cũng có vụ cảm mạo à?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ↑ Đông Tử à, cưng không có vấn đề gì hết đâu, chỉ là hình như cái skill thiên nhân cảm ứng của cưng đã đạt lv max rồi thôi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.