Ánh mặt trời xuyên qua mái nhà dột nát mà rọi vào trong chợ tạp hóa, nơi này người bán còn nhiều hơn cả kẻ mua, phóng tầm mắt ra xa, đủ loại bạt che mưa màu sắc tạp nhạp được ngăn cách thành những quầy hàng khác nhau.
Bắt đầu từ thế kỷ trước, nơi này chính là chợ bán sỉ quy mô lớn nhất thành phố, mặt hàng nào cũng có, nhưng việc quản lý lại rất lạc hậu. Lối đi nhỏ hẹp, mỗi khi đến mùa mưa, trên mặt đất đều bị đọng nước đọng sình, lầy lội không thể chịu nổi. Mấy sạp kinh doanh dài hạn thì còn đỡ chút, có thể tu sửa đường máng thoát nước phía trước quầy sạp nhà mình, mà những sạp tạm bợ nằm tít trong góc thì thảm hơn, đâu đâu cũng thấy nước bẩn ứ đọng, chẳng qua chỗ tốt chính là chẳng có ai đến thu phí thuê sạp cả. Phải biết rằng đầu năm nay, ngay cả cắp rổ đi ra chợ rau bán hành lá cũng phải nộp ba đồng tiền thuế cho quản lý chợ đấy!
"Mấy bác mấy thím ơi, vào đây xem nào... bán giày vải đây, đảm bảo hàng tốt chất lượng tốt!"
Tề Lung đổi sang một bộ quần áo đỏ chóe đầy thô tục, cộng thêm mặt mũi tròn vo vóc người mũm mĩm của cô nàng, quả thực rất có cái dáng vẻ mộc mạc quê mùa, mới nhìn thoáng qua còn tưởng là em ở nhà quê mới lên. Cô nàng này là kẻ khôn khéo nhất bọn, trực tiếp lấy mấy tờ banner quảng cáo của siêu thị Sơn Hải đem ra đây trải trên mặt đất lót đá, dựng thành một cái sạp nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336183/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.