Bãi phế tích bị đèn pha cường độ mạnh rọi đến sáng trưng, bốn phía giăng đầy những dải băng ngăn cách của cảnh sát. Nếu nói nơi này có ma quỷ lộng hành, nhất định sẽ có vài người to gan lớn mật e ngại cuộc sống quá nhàm chán mà lẻn vào tìm vui, nhưng khi phía trước đã treo biển báo khu vực địa tầng rỗng, mọi người muốn tránh còn tránh không kịp. Dù sao đầu năm nay cứ dăm bữa nửa tháng là lại có thể thấy được mấy tin tức như mặt đường đột nhiên sụt lún ra mấy cái hố tử thần to tướng, người đi đường lẫn xe cộ đều rơi xuống, cảnh tượng nhìn mà phát kinh.
Mấy con mèo hoang nhàn nhã ngồi trong bóng râm của đống phế tích, móng vuốt mài xuống cát đá, lại hăng say cào xé mấy cái sofa hay vật dụng trong nhà đã bị vứt bỏ. Chúng nó không ưa thứ ánh sáng lóa mắt này, thỉnh thoảng sẽ phát ra mấy tiếng kêu khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Hề hề, mùa xuân đến rồi, khó trách..." Một anh cảnh sát trông chừng dải ngăn cách lên tiếng trêu ghẹo cậu đồng nghiệp.
"Lão Trương, anh nói thử xem, nơi này thật sự có chuyện ma quái sao?" Cậu bạn đồng nghiệp dựa vào cánh cửa xe, dõi mắt quan sát mấy tòa nhà nằm sâu trong khu phế tích, nhỏ giọng nói, "Nếu không, trong cục tại sao lại điều đội trưởng Chu đến đây? Bên đội trưởng Chu chỉ phụ trách mấy vụ án hình sự... Nói không chừng trong tòa nhà ma đó đã từng xảy ra án mạng."
"Không có đâu! Anh mày trông coi khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336167/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.