Sương mù trong thành phố thực ra cũng tác dụng cứu vớt vô số người tu chân quên mất phải thi phép ẩn giấu bản thân, trước kia thời vụ chỉ chia ra hai mùa xuân thu, không có bóng dáng đông hạ, quần áo cũng luân phiên thay đổi theo mùa, hiện giờ lại là nửa năm sương đậm nửa năm trời trong. Trong thứ tiết trời oái oăm này, cho dù có một hai người tu chân trắng trợn bay tới bay lui thì cũng rất khó phát hiện ra.
Thẩm Đông vốn nghĩ rằng, cho dù nhà mình có ở nơi hẻo lánh hơn đi nữa, cũng chẳng sợ bị cắt nước cắt điện, mà cái đám Tu Chân giới kia cũng chả ảnh hưởng gì được tới hắn, nhưng hắn đã sai.
Toàn bộ nhân viên của công ty chuyển phát nhanh quốc tế Gấu Mèo đều là ma quỷ, trong nhà lại nuôi một con Thiên Cẩu sắp sửa thành niên, ai dám tới cửa? Nhà ma nổi tiếng nhất thành phố không phải là thật sự có ma, thậm chí đối với ma mà nói, nơi này còn là hiểm địa ngàn vạn lần không thể tới!
—— cái bóng phản chiếu trên tường của con Thiên Cẩu này nay đã thành hình, bản thân Thiên Cẩu không có sức chiến đấu, cứ nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Thạch Lưu là biết, mấy cái răng bé tí kia cũng chỉ cắn nổi bánh trung thu mà thôi, thế nhưng cái bóng có thể hóa thành thật thể của nó lại chẳng thể giỡn chơi được đâu. Bách tà bất xâm. Thẩm Đông cậu đây chính là đóng cửa thả chó từ chối khách ghé thăm nhà rồi chứ còn gì nữa.
Bên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336160/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.