Mỗi lần nghĩ rằng mấy thứ chuyện xúi quẩy rốt cuộc đã chấm dứt, có thể thả lỏng tâm trạng tiếp tục bước trên con đường nhân sinh phủ đầy ánh mặt trời, là trước mặt sẽ nhào ra một thứ phiền phức càng lớn hơn nữa, khiến cho con người ta sứt đầu mẻ trán khốn khổ khốn nạn, đã vậy còn lần không ra được nguyên cớ.
"Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?" Thái Nhạc kiếm tiên từ trong đống phế tích chui ra, trên vai còn tòng teng mấy nắm bông gòn nhồi trong sofa, ông ta nghẹn họng trân trối nhìn lên trời, môn chủ tỉnh dậy là chuyện tốt, nhưng tình hình trước mắt sao cứ thấy không ổn chỗ nào.
Linh Hoán kiếm tiên tức giận đến mức thở phì phò, rống lớn với bốn phía xung quanh: "Vừa rồi kẻ nào phóng sát khí lung tung? Đánh thức môn chủ?"
"..."
Thẩm Đông hai mắt mờ mịt, lặng lẽ lùi ra phía sau một chút, cũng may Linh Hoán rất ít khi nhìn xuống bên dưới, chúng tiên lơ lửng trên không trung lại thi nhau lắc đầu, Linh Hoán nhất thời không tìm được đối tượng để giận chó đánh mèo.
"Các ngươi là ai? Đây là nơi nào?"
Trường Thừa môn chủ thấy không ai trả lời, sắc mặt càng thêm không vui, giọng nói cũng lạnh đi ba phần. Thương thế ông ta chưa hồi phục, khuôn mặt thì tái nhợt, nhưng không hiểu vì sao tư thái uy nghiêm sẵn có trên người lại lập tức tăng vọt, uy áp mạnh mẽ đến mức mồ hôi lạnh cũng tuôn ròng ròng trên trán Linh Hoán kiếm tiên.
"Lạc Trì!" Linh Hoán thấp giọng khẽ quát.
Đồ đệ của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336157/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.