Chương trước
Chương sau
Bên dưới đống tường ngã ngói đổ may thay vẫn còn lại vài cái chuông đồng lắc lư theo gió, tiếng chuông trong trẻo ngân nga, nước sông Ngân từ tầng thứ chín đổ xuống tạo thành một thác nước cao đến mấy ngàn mét, hơi nước lan tỏa khắp mười mấy dặm xung quanh, tiếng thác ầm ầm dội vang dù đang đứng ở khoảng cách rất xa vẫn có thể nghe thấy.
Đây là mục tiêu rất rõ ràng.
"Chúng ta hẳn đang ở tầng tám..." Đỗ Hành xem xét luồng linh khí chậm rãi lưu động khắp bốn phía, cho ra một kết luận chính xác.
Thẩm Đông đã có chút thấp thỏm, hai mắt thỉnh thoảng lại lia xuống bên chân.
Bên trái là đầm nước, bên phải lại là một đầm nước khác, ở giữa chỉ có một con đường mòn vừa nhỏ vừa hẹp, chỗ hẹp nhất cũng chỉ chừng bề ngang của một cây cầu độc mộc, rộng khoảng nửa bàn tay. Toàn bộ con đường đều mọc đầy cỏ dại, lúc bình thường đi một bước cũng có thể trượt thành ba bước, mà đây đã là bỏ giày trực tiếp đi bằng chân trần, nếu còn mang giày phỏng chừng lúc này đã lọt thỏm xuống nước ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được.
May thay cỏ dại ở Tiên giới cũng là thứ tốt, lá vừa nhỏ dài vừa mềm mại, không hề có thân cứng hay gai nhọn gì sất.
Nhưng kẻ thường đi ở bờ sông, nhất định sẽ có ngày té xuống nước ——
Mí mắt Thẩm Đông co giật điên cuồng, tim vọt thẳng lên cổ họng, hắn không giống như đang đi đường, mà cứ như là đang dò mìn. Ngay vào lúc hắn trượt chân lao thẳng xuống đầm lần thứ sáu, Đỗ Hành liền nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo lên, sau khi chùi đám bọt nước dính đầy mặt đầy người, Thẩm Đông cuối cùng cũng nhịn không được:
"Tại sao chúng ta phải đi bộ?"
Thần tiên không phải thích bay lắm sao!
"Thác nước kia nhất định là trung tâm của tầng thứ tám." Đỗ Hành mang theo giọng điệu bình thản, có hỏi tất đáp, "Dựa theo hướng nước chảy, chúng ta hẳn đã lao xuống từ nơi nào đó, chỉ có cách men theo đầm nước, đi ngược dòng chảy, mới có thể tìm được "chúng ta"."
"Hả?" Thẩm Đông nhất thời không kịp phản ứng.
Chẳng lẽ không phải là người khác tới tìm bọn họ sao? Sao lại là —— đúng rồi! Ý là đi tìm thân thể của chính bọn họ!
Bỗng nhiên Thẩm Đông trượt chân một cái, lại lập tức ngã nhào: "Khoan đã, ý anh là, "chúng ta"... là thân thể lúc đầu của chúng ta ở trong đầm nước này?"
"Lúc chúng ta hôn mê, thần thức cũng chưa thoát ly khỏi thân thể." Đỗ Hành trầm ngâm, y đưa mắt nhìn chăm chú vào thác nước to lớn trông như vách núi ở phía xa xa, nhìn ở khoảng cách này, thác nước cứ như một vết thương bị xé toạc ra giữa không trung, mang theo khí thế hào hùng mà dốc ngược xuống từ trong mây mù mờ ảo. Chỉ riêng đám bọt nước bắn lên tung tóe kia cũng đã cao đến mấy chục mét, lực đạo này tuyệt đối có thể khiến cho những vật thể cứng rắn nhất bị đập thành mảnh nhỏ.
"Có lẽ là sóng to nước xiết đánh đến mức khiến cho thần thức và thân thể chúng ta tách rời, hoặc là..." Đỗ Hành cũng khó thấy được mà có chút do dự.
Thẩm Đông theo tầm mắt Đỗ Hành nhìn lên thác nước cao cao, đột nhiên kích động: "Chẳng lẽ chúng ta là từ phía trên thác nước rơi xuống?"
Với độ cao này, có lẽ cũng phải ngã đến tan xương nát thịt!
Không đúng, hắn là một thanh kiếm, kiếm sẽ không ngã chết!
Thẩm Đông theo bản năng mà nhìn sang Đỗ Hành, người sau thản nhiên nói: "Không cần lo lắng, nếu tôi mất mạng, cậu cũng sẽ không ở đây."
Này cũng đúng!
Thẩm Đông ngược lại cảm thấy lo lắng cho bản thân mình.
Não bổ một chút, nếu rơi xuống từ phía trên thác nước, kiếm sẽ lập tức chìm vào bùn đất đúng không?
Chẳng lẽ phải xới tung cả bờ sông lên để tìm kiếm? Hay là bò về tầng thứ chín ném một thứ gì đó có trọng lượng tương đương để coi nó rớt xuống nơi nào? Không biết bùn đất dưới đáy sông có nhiều hay không, cũng như một bài văn trong quyển sách nào đó mà hắn đã từng đọc, có nói tới một chuyện ly kỳ thời cổ xưa. Bên cạnh Hoàng Hà là một pho tượng sắt nặng ngàn cân, sau khi cơn hồng thủy quét qua liền biến mất, cuối cùng lại là bị chìm trong lớp bùn đất ở vùng thượng du. Vậy... cứ cho là hắn không tìm được chính mình, thì nhất định cũng phải bất chấp tất cả mà đào xới lục tung lên cả con sông ở Tiên giới này sao = =!
Chuyện khó khăn cỡ này, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã muốn choáng váng rồi.
Đoạn đường kế tiếp, Thẩm Đông chỉ mải lo dáo dác dòm chừng trên mặt nước, số lần trượt té cũng tăng lên.
"Cậu đang nhìn gì?" Đỗ Hành nhíu mày, cái chuyện đi không nhìn đường này là sao đây?
Thẩm Đông nghiêm túc nói: "Đang tìm anh đó."
"..."
Đỗ Hành tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn nói: "Thần thức chỉ có cảm ứng với thân thể của chính mình, cậu đồng tu với tôi mấy trăm năm... thần thức chúng ta cũng có một phần trùng hợp tương dung, theo lý mà nói thì cậu cũng có thể tìm thấy tôi, nhưng nói chung vẫn không hiệu quả bằng tôi tự mình tìm, cậu cứ tập trung đi đường là được."
"A?" Thẩm Đông mờ mịt, lại nhịn không được mà nhìn mặt nước xung quanh, "Tôi cảm thấy anh dễ tìm hơn!"
Này là có ý gì?
Đỗ Hành nghi hoặc liếc qua, dường như vừa rồi sóng não của hai người bọn họ lại không bắt cùng tần số thì phải.
"Anh sẽ nổi lên mà đúng không?"
"Hửm?" Căn cứ vào đâu.
"Tôi thì chắc chắn là chìm xuống đáy nước rồi đó, cho nên anh dễ tìm hơn, nhất định là sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt nước!" Thẩm Đông nói cứ như đúng rồi, tuy rằng là vậy, nhưng tình huống này có lẽ hơi bị giống mấy cái xác chết trôi thì phải.
"..."
Nếu như người nói ra câu đó không phải là Thẩm Đông, Đỗ Hành chắc chắn sẽ không chút khách khí mà tặng cho kẻ đó một kiếm, dù không có kiếm cũng phải tàn nhẫn đánh cho hắn một quyền —— dám nghi ngờ bản năng của kiếm tu à? Trừ phi hai cánh tay bị bẻ gãy, trừ phi đang cận kề cái chết, nếu không kiếm tu tuyệt đối sẽ không để kiếm rời tay (kiếm tự mình chạy đi là ngoại lệ...)!
Chuyện nghiêm trọng nhất trong thiên hạ, chính là thể hiện sự nghi ngờ vô cớ đối với "Đạo" mà một người tu chân luôn cố chấp gìn giữ. Đổi lại là bất cứ người nào bị đối xử như vậy, nhất định đều sẽ trở mặt. Huống chi Đỗ Hành đã từng (không biết làm thế nào) đánh mất kiếm, cho nên y cũng cực kỳ mẫn cảm với loại chuyện này, với nguyên tắc của kiếm tu, không đánh cho một trận thì quyết không bỏ qua.
Thế nhưng lúc này kẻ nói ra câu đó lại là Thẩm Đông.
Đối với kiếm của mình, kiếm tu chỉ có thể cố gắng phớt lờ tất cả nguyên tắc của bản thân, xem như chưa từng có việc gì xảy ra.
"Sắc mặt anh khó coi như vậy, chẳng lẽ có gì không ổn à?" Thẩm Đông phát hiện, khuôn mặt của "Nguy" bỗng nhiên từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh lại thành trắng bệch, quỷ dị kinh người, hai mắt lại không ngừng dao động, quả thực rất không bình thường.
"Không có gì." Thanh âm phát ra từ kẽ răng.
Chẳng qua giọng nói của Nguy khá là trầm thấp, không giống với giọng Nhị Phụ khàn đặc âm trầm, cho nên Thẩm Đông không hề nhận ra có chỗ nào không ổn, quay đầu lại tiếp tục nhìn mặt nước xung quanh: "Sương mù dày quá, những chỗ xa hơn đều nhìn không tới."
"Đừng nhìn nữa, cậu ở nơi nào, tôi cũng sẽ ở nơi đó." Sao có thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước được!
"A... Ờ! Vậy cũng tốt, một người bị chôn trong bùn đất dù sao cũng dễ tìm hơn một thanh kiếm."
Có hơi tiếc một chút, suy nghĩ của Thẩm Đông lại tiếp tục lệch pha.
—— ừm, sau này nếu có cơ hội trở lại Nhân gian, có thể giả bộ bâng quơ nói với Lôi Thành một câu, cuộc sống của thần tiên rất mạo hiểm kích thích, trong một lần bất cẩn, tôi liền đánh mất thân thể của mình luôn.
Trời càng lúc càng tối.
Thẩm Đông cảnh giác ngẩng đầu lên, phát hiện con đường phía trước đã bị đêm đen dày đặc nuốt chửng. Bọn họ lúc trước đều đi lại trong phạm vi bao phủ của Liệt Diệm Sơn, dung nham nóng chảy chiếu sáng rực cả một góc trời ở tầng thứ tám, một khi bước ra khỏi phạm vi này, cả người cũng sẽ lập tức chìm vào màn đêm thâm trầm.
Này còn chưa phải là điều tồi tệ nhất!
Trên người Nhị Phụ quấn đầy xích bạc, đi đường khá là ầm ĩ, nhưng Đỗ Hành lại có thể yên tâm đi ở phía trước, bởi vì có loại âm thanh này, y cũng không sợ sau khi đi nửa ngày, vừa quay đầu lại thì người ở phía sau đã mất dạng, hoặc là ngã cắm đầu vào đầm nước từ lúc nào mà y không hay biết.
Lúc này đây, xích bạc lại liên tục ong ong ngân vang một cách quái dị, Đỗ Hành ngừng bước, cũng chỉ trong thoáng chốc, y lập tức hiểu được đang có chuyện gì xảy ra.
Những giọt mưa trĩu nặng rơi trên mặt đất, mới đầu còn lác đác thưa thớt, nhưng chỉ một giây sau liền ào ào trút xuống.
"Phiền thật." Thẩm Đông thì thào.
Cả chuỗi đầm nước, lớn có nhỏ có, tất cả đều tối đen như mực, linh khí trong nước nồng đậm, khó có vật nào có thể nổi lên được, mà thần tiên cũng không thể trực tiếp đi trên mặt nước, trừ phi là sử dụng thuyền bè làm từ tiên khí.
Thẩm Đông mang vẻ mặt đau khổ, càng bọc chặt áo choàng tắm trên người.
Đỗ Hành cũng không có cách nào, tuy rằng pháp lực của người tu chân có thể giúp cho cơ thể không vương chút mưa bụi, nhưng thân thể này lại không phải của mình, pháp lực phải sử dụng thế nào đây? Đúng là khác nghề như cách núi, cho dù là Tu Chân giới cũng không có khóa huấn luyện chuyên môn hướng dẫn bản thể yêu thú cách sử dụng yêu lực, đặc biệt dành riêng cho trường hợp thần thức chiếm ngụ cơ thể như bọn họ đây.
"Này quả thực là... chân trượt gặp mưa rào, không ngã chết mới là lạ." Thẩm Đông còn đang lèm bèm, Đỗ Hành đã đột nhiên kéo hắn qua.
"Không đúng, có thứ gì đó đang tới!"
Không gian đen kịt, cuồng phong càn quét, có thể rõ ràng cảm nhận được có một luồng áp lực bức người đang lao tới trước mặt. Toàn bộ cỏ dại bên bờ đều ngã rạp, Đỗ Hành nhanh chóng đưa ra quyết định:
"Nhảy xuống nước!"
"Không ——"
Thẩm Đông thảm thiết hét lên một tiếng, nhưng người đã bị kéo xuống.
Hắn liều mạng muốn đạp nước, Đỗ Hành lại ở phía sau ghìm chặt hắn lại, tuy rằng cảm thấy ẩn thân trong đầm nước mới an toàn, nhưng y vẫn luôn sợ Thẩm Đông phản ứng quá khích, kích thích đến ý thức của Nhị Phụ, cho nên cuối cùng vẫn là lộ đầu ra khỏi mặt nước.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, Đỗ Hành đã có thể rõ ràng trông thấy được trên không trung có một cái bóng đen kịt mờ ảo bay vụt qua.
Đỗ Hành còn chưa kịp thở phào, từ phương hướng bóng đen kia bay đi chợt truyền đến một giọng nói:
"A?"
Bóng đen lại nhanh chóng lộn trở về, còn cắm đầu vào cái đầm nước mà bọn họ đang ẩn thân. Đồng tử của Đỗ Hành lập tức co rút, leo ngay lên bờ, mà Thẩm Đông thì còn choáng váng nhoài người trên đám cỏ dại ướt sũng, vẫn chưa hiểu rõ tình huống ra sao, bỗng nhiên lại cảm nhận được mưa đã tạnh gió đã ngừng, gió mát nhẹ thổi, cứ như cơn cuồng phong bạo vũ vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Đỗ Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt nước, lúc này trong đầm nước dạ lên một vài ánh huỳnh quang, theo sóng lan ra.
Một cái đầu rồng màu xanh bất ngờ nổi lên mặt nước, râu dài sừng hươu, dưới hàm đính châu.
Thẩm Đông:...
Ở trên trời nhìn thấy rồng, đây vốn là chuyện cực kỳ bình thường, phải bình tĩnh.
Hai mắt Thanh Long đen nhánh, trong suốt long lanh, tâm trạng dường như cũng rất vui vẻ: "Nhị Phụ, sao lại là ngươi?"
"..."
Trong tình huống này mà cũng có thể gặp được người quen nữa hả?!
"Ngươi trở về khi nào? Công Tôn Hiên Viên không phải vẫn luôn giam ngươi ở Nhân gian sao? A, đúng rồi, nghe nói hắn đã chết." Đầu rồng khổng lồ hơi ngẩng lên, phần cổ cũng theo đó mà lộ ra.
Thì ra không phải rồng, chỉ có đầu là rồng, còn thân thể là người, trên hai cánh tay là vô số lông vũ màu xanh, hoàn toàn không bị dính nước, từng sợi từng sợi đều tăm tắp, màu lông ở gốc là đậm nhất, càng hướng ra ngoài càng nhạt dần. Dưới mặt nước lộ ra phần ngực và bụng, cơ bắp từng thớ chắc nịch, trông cực kỳ hung tàn.
Đỗ Hành hoàn toàn không chút bối rối, dùng giọng nói đều đều của Nguy mà hỏi:
"Ngươi sao lại tới nơi này?"
Quả là câu chào hỏi vạn năng vô địch bất bại!
Cái tên đầu rồng thân người kia lập tức than thở: "Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng tầng mười tám đã xảy ra chuyện sao?"
Thẩm Đông cũng đã bình tĩnh lại, cố ý nói: "Dù sao vẫn còn cách nơi này rất xa!"
"Xa cái gì? Tên khốn Ứng Long kia, khi không lại ra cái chủ ý rác rưởi gì đó, khiến cho người ở các tầng trời đều bất chấp tất cả mà cướp lấy nguyên thần của các tiểu tiên thực lực nhỏ yếu, đám tiểu tiên ở tầng thứ hai và tầng thứ ba đều không có chỗ trốn, toàn bộ chạy đến tầng thứ nhất. Grừ —— mỗi ngày đều ở trước cửa nhà ta hô đánh hô giết, dùng thứ này thứ kia bịt tai cũng không xong!!"
Quái thú này vừa gầm lên một tiếng, lập tức có một làn sương trắng quỷ dị từ miệng phun ra, mà hồi âm từ xa xa vọng lại cũng kinh khủng như tiếng sấm rền.
Thẩm Đông trố mắt, một kẻ lợi hại như vậy sao lại chui rúc dưới tầng thứ nhất?
"Nếu bọn họ còn không chịu giải thích rõ ràng, ta sẽ khiến cho nơi ở của bọn họ ngày ngày đều đổ mưa to! Grừ —— để xem tốc độ bổ sung Nguyên Thần tiêu tán linh khí của bọn họ nhanh, hay là linh khí ẩn trong cơn mưa này nồng đậm hơn, ha ha ha!" Đầu Thanh Long kiêu ngạo cười to, "Nhị Phụ, vẫn là ngươi thông minh nhất, mau đi cùng ta nào!"
"..."
Lúc này đây ở trung tâm tầng thứ tám, trên đảo Doanh Châu nằm bên dưới thác nước.
Dấu vết phá hoại khi xông lên các tầng trời của Hình Thiên vô cùng rõ ràng, các thần tiên không chạy trốn lên tầng thứ chín cũng lục tục quay trở lại, ở góc tây bắc nằm xa thác nước nhất, có một nơi mà nhà cửa không mang chút hư hại nào, nhưng tất cả các cửa sổ đều đang nhả khói trắng ra bên ngoài, thấp thoáng có thể trông thấy bên trong thỉnh thoảng có hồng quang lóe ra, muôn hình vạn trạng.
"Quả nhiên dù trời có sập, đám người kia vẫn chỉ biết đến luyện đan!" Chư tiên Thừa Thiên phái sau khi chạy trốn tới nơi này, đều không hẹn mà đồng loạt thở phào một hơi, bắt đầu hô to gọi nhỏ.
"Này, vị đạo hữu không đứng trước bếp lò ơi, Thừa Thiên phái tới bái phỏng."
"Rầm!"
Gần như tất cả cửa sổ đều đồng thời mở toang, bên trong mỗi khung cửa sổ đều có một người đầu bù tóc rối râu vểnh ló mặt ra, khuôn mặt mỗi người không phải đỏ thì chính là đen, già trẻ lớn bé độ tuổi nào cũng có, tất cả đều trăm miệng một lời hỏi:
"Tới đúng lúc lắm, mau tính giúp ta xem lô đan này đến khi nào thì xong!"
"..."
Quỷ Cốc Tử ho nhẹ một tiếng, trong tay mang theo trưởng lão Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông, nhẹ nhàng lên tiếng: "Môn phái các ngươi có vãn bối phi thăng, chúng ta đi ngang thì tình cờ gặp được, lập tức hỗ trợ đưa tới đây. Mà các vị đạo hữu vẫn là tập trung xem chừng bếp lò thì hơn, độ lửa không đúng, cho dù luyện thành đan thì chất lượng cũng kém."
"Hừ!" Tất cả cửa sổ lại đồng loạt đóng kín.
Một lúc lâu sau, bên trong mới có một lão nhân tóc bạc trắng mặt hồng hào, mặc y phục và giày làm từ vải gai bước ra, mang theo tư thái phong khinh vân đạm mà nhìn hơn ba mươi vị thần tiên của Thừa Thiên phái, cười nói:
"Chư vị đã thể hiện thanh thế như vậy, không thể nghênh đón từ xa, kính xin thứ tội."
"...Khụ, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp."
Đám tiên nhân Thừa Thiên phái đều có chút xấu hổ, dù sao cái chuyện dắt díu theo cả nhà chạy trốn trối chết thế này, bị người ta lấy ra nói xiên nói xỏ, quả thật vẫn có hơi khó xử.
Lúc này cơn mưa xối xả đột nhiên trút xuống, mọi người không kịp tránh đi, tất cả đều nhao nhao ngẩng đầu lên xem thử.
Trên Tiên giới dù có phân biệt ngày sáng đêm tối, nhưng mưa tuyết sấm sét, tất cả đều là hiện tượng bất thường. Chẳng qua cũng không có việc gì, Thừa Thiên phái chỉ cần bấm đốt tay tính toán là có thể —— a, Thần Kế Mông ở núi Quang Sơn!
Cái tên đó chỉ cần vừa bước ra khỏi cửa, trời sẽ lập tức đổ mưa to.
Ai nha, tiêu rồi! Chẳng phải nó sẽ khiến cho toàn bộ linh khí ở mấy tầng trời phía dưới hóa thành mưa rồi dẫn tới đây sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.