Chương trước
Chương sau
Không cần biết có chuyện gì sắp sửa xảy ra, hay là có nguy cơ lửa sém lông mày nào sắp tới —— bạn vẫn phải đi làm như thường.
Sáng nay, cho đến tận lúc bước chân vào siêu thị Sơn Hải rồi, Thẩm Đông vẫn còn mơ mơ màng màng hồn vía trên mây, không phải là do thiếu ngủ, mà là nửa đêm hắn tự dưng đau đến tỉnh, cơ bắp xương cốt toàn thân đều đau, lúc này hắn mới chợt nhận ra, đánh nhau với Hình Thiên, bản thân hắn cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Khốn nạn, binh khí đâu phải muốn đập là đập đâu!
Thẩm Đông tức giận, cũng không thèm đếm xỉa gì tới Đỗ Hành, bọc chăn vùi đầu tiếp tục ngủ, xương cốt hắn chỉ đau âm ỉ, chứ không đến nỗi khiến hắn phải rên ra tiếng, nhưng cũng đủ làm cho hắn cả đêm ngủ chẳng yên giấc, ngày hôm sau Thẩm Đông vác theo cặp mắt gấu trúc, đánh răng được nửa chừng thì thiếu điều cắm luôn đầu vào bồn rửa mặt.
"Không được, còn phải đi làm nữa..."
Thẩm Đông mơ mơ màng màng đi theo Đỗ Hành ra khỏi cửa, sau đó ngồi trên xe ngủ bù.
Toàn bộ nhân viên siêu thị người nào người nấy đều y như cái đám Tu Chân giới kia, trong ngày lễ mua sắm, sau khi biết được Thẩm Đông chính là kiếm nhà Đỗ Hành, tất cả đều vô cùng khiếp sợ, lúc này mọi tầm mắt đều đổ dồn về phía hai người. Thẩm Đông mang theo vẻ mặt đờ đẫn (đang mộng du),mắt nhìn không chớp, khoảng cách mỗi bước chân đều bằng nhau, lập tức khiến cho mọi người cảm thấy cực kỳ kính nể, Thập Phương Câu Diệt thì phải mang khí thế như vậy chứ. Ngay cả Đỗ Hành cũng lợi dụng chức quyền để thuyên chuyển Thẩm Đông sang bộ phận lễ tân mà người người đều ngưỡng mộ, không ai dám có ý kiến gì —— nói thử xem, nếu để cho một thanh kiếm hung danh vang xa đứng ở quầy thu ngân tính tiền, này còn không phải là công khai "chặt chém" hay sao?
Trên đường đi còn gặp được Dư Côn, ngài giám đốc đầu bóng lưỡng lông mày trụi lủi này đang cầm di động gọi điện thoại, thấy bọn họ bước qua cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Lễ mua sắm Trung thu vừa qua đi, trong siêu thị tuy rằng không có khách hàng, nhưng không khí vẫn rất náo nhiệt, có người đẩy xe nâng hàng đi đến khắp các quầy để bổ sung hàng hóa, cũng có người cầm theo sổ nhỏ bút bi đến từng giá hàng để ghi chép lại tình trạng hàng hóa và thời hạn sử dụng. Chỉ cần không để ý đến tuổi tác và diện mạo của nhân viên, siêu thị Sơn Hải cũng có thể xem như không có bao nhiêu khác biệt so với các siêu thị bình thường khác.
Mà nói cũng lạ, Thẩm Đông chỉ cần đi theo Đỗ Hành, cho dù là đang ngủ gà ngủ gật cũng có thể an toàn theo sau không gặp chút trở ngại gì, hơn nữa mỗi bước đều là giẫm đúng lên vị trí Đỗ Hành vừa đi qua, trừ khi Đỗ Hành đụng đầu vào cột nhà thì Thẩm Đông mới có để đụng theo, chứ còn những chướng ngại vật khác thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Thường thức thông dụng của đám người Tu Chân giới này cũng rất có vấn đề, Đỗ Hành đã sớm phát hiện trạng thái của Thẩm Đông có hơi bất thường, nhưng chỉ cho rằng Thẩm Đông còn ngái ngủ. Dù sao y cũng chưa từng sử dụng qua những vũ khí khí linh khác, mà kiếm của những kiếm tu khác cũng không thể biến thành người.
Thẩm Đông vẫn cứ mơ mơ màng màng như vậy mà di chuyển đến địa điểm công tác mới, sau đó nằm bẹp trên bàn làm việc vùi đầu ngủ say, cũng chẳng ai thèm đếm xỉa tới, đồng nghiệp? Nhân viên siêu thị Sơn Hải đến đang đi làm còn có thể tu luyện được, ngủ thì đã tính là gì. Cấp trên? Quản lý bộ phận lễ tân không phải là Đỗ Hành sao?
Lúc Thẩm Đông tỉnh giấc đã là giữa trưa, sờ sờ bụng, đói quá đi.
Bộ phận lễ tân của siêu thị Sơn Hải cũng không khác là bao so với những văn phòng bình thường, chỉ có hai cái bàn, bốn cái máy tính kiểu dáng không giống nhau đặt trên bàn, có cái đã cũ kỹ đến nỗi màn hình cũng ngả vàng, còn có cái được trang bị màn hình lỏng 17 inch trông rất bình thường. Trên tường dán một tờ giấy lớn, bên trên dùng chữ phồn thể viết đầy những tên người, tông phái, số điện thoại, còn có họa pháp dùng để liên lạc bằng bùa chú.
Bà béo Tề Lung dựa vào cái ghế sofa ở đối diện mà lật tạp chí, bên cạnh có một người gầy còm, sắc mặt trắng bệch hốc mắt thâm quầng đang ngồi trước máy tính tán chuyện, thỉnh thoảng có tiếng tít tít đặc trưng của phần mềm chim cánh cụt (QQ) vang lên, lúc Thẩm Đông vươn vai ngồi dậy, hai người này đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng.
Thẩm Đông nhàm chán tiện tay cầm một cuốn sổ ghi chép nhàu nhĩ ở bên cạnh lên.
Ặc!
Lúc mở ra phải đặt phần gáy cuốn sổ hướng lên trên, bởi vì thói quen của người Tu Chân giới cho đến bây giờ vẫn là dựng thẳng mà viết.
Không biết họ dùng loại mực gì, trong chữ viết màu đen lại lóe ra ánh vàng, càng đọc về sau, những con chữ càng thêm rõ ràng, mà chữ viết ở trang đầu lại nhạt đến mức gần như nhìn không ra, Thẩm Đông thoáng cân nhắc, cảm thấy thứ này có lẽ rất dễ bốc hơi, chờ viết hết cuốn sổ, trang đầu cũng đã biến thành giấy trắng, hoàn toàn có thể tái sử dụng.
Công ty chuyển phát nhanh quốc tế Gấu Trúc đặt mua bảy lô Cố Hồn Đan.
Ghê nhỉ, đơn vị tính bằng lô*, đặc biệt là phần ghi chú bên dưới, không phải chất lượng đan dược, mà là chất lượng đan lô. Chất lượng và kích thước đan lô, trên cơ bản sẽ quyết định việc nên sử dụng loại lửa gì, loại nước gì, tỉ lệ dược vật là bao nhiêu, một lô có thể sản xuất ra bao nhiêu viên đan dược.
*Lô này là lò luyện đan, là đan lô, không phải lốc đâu nha.
Trang sau lại có đủ các thứ linh tinh lang tang, Bách Bảo Các đặt bảy gốc Linh Thọ Mộc, Thần Nông Cốc đặt 30 cân cỏ Bính Sơn Bạt. Sau đó lần lượt xuất hiện rất nhiều từ ngữ mà Thẩm Đông cả đời cũng chưa từng thấy qua, chứ đừng nói chi là hiểu được, hắn chỉ có thể lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng kiểm tra xem điện thoại có chức năng ghi âm hay không, nếu không thì lúc khách đến đặt hàng, hắn ngay cả người ta đang nói gì cũng không biết, lúc đó phải làm thế nào đây?
Quả nhiên là tiền không dễ kiếm.
Đến khi xem được hơn phân nửa cuốn sổ, Thẩm Đông chợt phát hiện một thứ vô cùng thú vị.
"Toái Bình Tán Nhân cầu mua công pháp thích hợp cho sủng vật Hắc Chước." (hắc chước: báo đen)
Cũng đúng, người tu chân bình thường đương nhiên không mấy am hiểu phương pháp tu luyện dành cho yêu tu, cho nên yêu tu cũng không ngại bán ra một vài công pháp cơ bản, người tu chân nào chả muốn thú cưng của mình có thể sống lâu hơn một chút, cùng với thân thể khỏe mạnh không bệnh tật, nếu như là nhóc Thạch Lưu kia, chỉ sợ phải mua thêm sách hướng dẫn vài chiêu thức công kích cơ bản, chứ lúc đánh nhau mà chỉ biết gặm cắn thì thắng nỗi gì, đã vậy vóc dáng cũng có to lớn được như người ta đâu, lúc gặp nguy hiểm chẳng lẽ định bán manh để giết chết kẻ địch hay sao?
Quên đi, dù không tìm thấy ghi chép nào về đặt hàng đồ đệ, nhưng có cái này cũng tốt rồi.
Thẩm Đông chạy đến trước bức tường kia, mò mẫm nửa ngày mới có thể từ trong mớ ghi chú tả pí lù mà tìm được một dòng "Chuyên kinh doanh các phương pháp tu luyện cơ bản". Xoay đầu nhìn lại, Tề Lung cùng cái gã chơi QQ kia đều đã đến nhà ăn ăn cơm rồi, cơ hội tốt không thể bỏ lỡ. Nhanh chóng chạy tới trước bàn bấm số điện thoại, Thẩm Đông xoa xoa cánh tay đau nhức, điện thoại vừa thông liền lập tức hỏi:
"Có phương pháp luyện võ công... ặc, ý tôi là phương pháp tu luyện thích hợp cho một thanh kiếm không?"
Đầu dây bên kia đơ ra mười giây, sau đó một giọng nói do dự vang lên:
"Ngươi gọi nhầm số phải không, tu bổ binh khí tăng phẩm chất pháp bảo xin hãy tìm Bách Bảo Các."
"..."
Khóe mắt Thẩm Đông co giật điên cuồng, hắn không dám tưởng tượng ra cảnh mình sẽ nuốt mấy khối khoáng thạch hay là bị ném vào trong bếp lò nướng sấy hun khói, hắn chỉ có thể nỗ lực nhịn xuống cơn nóng nảy, cố gắng biểu đạt thật rõ ý muốn của mình:
"Không phải gọi nhầm số, ý tôi là có võ công thích hợp cho khí linh dùng để đánh nhau hay không?"
"Khí linh à, sao ngươi không nói sớm!" Đối phương lập tức như trút được gánh nặng, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng hẳn, "Chúng ta có bảy bộ chưởng pháp, mười tám bộ quyền pháp, ba bộ chỉ pháp, đạo hữu ngươi cũng hiểu mà, khí linh tương đối khó nuôi, hơn nữa bọn họ không thể sử dụng binh khí, mà lại còn rất bạo lực, dễ bị kích động, nếu không phải cực kỳ lạnh lùng thì cũng là vô cùng hiếu chiến, cho nên công pháp khá là khó tìm. Yên tâm, tuy rằng đều là hàng thông thường, nhưng khí linh dùng sẽ rất thuận tay, uy lực cũng không tồi. Đúng rồi, kiếm nhà đạo hữu đây là loại nào? Đoản kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, hay là trọng kiếm bản to, khoan đã... Kiếm linh ở Tu Chân giới hình như cũng không có bao nhiêu..."
Thẩm Đông nhanh chóng cắt ngang câu thầm thì của người kia: "Tôi ở siêu thị Sơn Hải, các người chỉ cần báo giá, rồi nhanh chóng giao hàng tới là được."
"Này không được, công pháp không thể bán tùy tiện, phải phù hợp..."
Thẩm Đông đành phải tiếp tục cắt lời người nọ, kiên trì nói: "Là Đỗ Hành mua."
"Đỗ Hành... A! Hiểu rồi!" Giọng điệu thoáng cái đã kích động hẳn lên, "Thiên Tàn Chỉ cùng Toái Cốt Quyền được chứ, hai loại có sát tính cao nhất! Luyện rất dễ, hiệu quả tuyệt đối là mưa máu đầy trời, xương thịt vỡ vụn, Thập Phương Câu Diệt nhất định sẽ thích."
"..." Cút mẹ nó luôn đi! Hắn cũng không phải mấy tên sát nhân cuồng tín, thích cái méo chứ thích!
Vì để che giấu tung tích, Thẩm Đông không thể gào vào mặt tên kia như vậy, chỉ có thể nghẹn một bụng tức.
"Ặc, không ổn sao?"
Người tu chân ở đầu dây bên kia lập tức đau khổ suy tư, "Đúng rồi! Đỗ Hành là kiếm tu, kiếm tu tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không xem kiếm như những binh khí pháp bảo bình thường, vậy Thái Phùng Chưởng thì sao, từ thời thượng cổ truyền lại, biến hóa liên tục, có thể khuấy động khí trong thiên địa. Tuy rằng không phải phương pháp chuyên dành cho khí linh, mà đa số người tu chân cũng luyện không được, nhưng Thập Phương Câu Diệt đã trải qua Cửu Trọng Thiên Kiếp, hẳn là không thành vấn đề."
Thẩm Đông suy nghĩ một chút, cũng không còn gì có thể lựa chọn nữa, những phép thuật và công pháp lợi hại chân chính ở Tu Chân giới đều thuộc sở hữu của các tông phái, hắn không có khả năng mua được, phỏng chừng mấy loại kỹ pháp như Cầm Nã Thủ hay XX Kiếm Pháp này nọ còn dễ tìm một chút, nhưng uy lực và chất lượng có đảm bảo hay không thì chưa chắc, cho nên đa số người đều coi trọng công pháp nhà mình hơn, vì vậy thứ có thể mua được chỉ còn lại hàng thông thường và mấy loại bàng môn tả đạo mà thôi.
"Vậy lấy cái này luôn đi, chừng nào giao hàng?"
"Ngay này hôm nay cũng được, có thể dùng dịch vụ chuyển phát nhanh đặc biệt, chính là dùng linh lực để định vị, bất luận Đỗ Hành ở nơi nào đều có thể nhận được!"
Thẩm Đông bỗng có chút chột dạ: "Vậy... bao nhiêu tiền?"
"Không mắc, bộ công pháp này không phải bản đầy đủ, chỉ có hai trăm vạn thôi."
"..."
Bây giờ trả hàng còn kịp không?
Thẩm Đông cắn răng, cố tỏ ra vẻ như không có chuyện gì mà cúp điện thoại.
Với tính cách của Đỗ Hành, quả thực chính là không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền chọn gốc rạ cứng nhất, Tu Chân giới nhiều người như vậy, nếu chiến tranh có nổ ra, kẻ địch mạnh nhất chắc chắn sẽ để cho Đỗ Hành giải quyết. U Minh giới còn chưa thu phục được, mà Thiên giới đã có chiều hướng manh nha rồi.
Có lẽ trước đây kiếm không có cảm giác, nhưng Thẩm Đông hiện nay cứ như đang vác thêm mấy chục cân phụ trọng mà tham gia cuộc thi ba môn phối hợp, không đúng, với thể chất đã trải qua sự đào tạo của lớp huấn luyện, cho dù có thật sự tham gia cuộc thi ba môn phối hợp cũng không làm hắn gục ngã được.
Hơn nữa, một người đang yên đang lành, ai lại muốn cứ khi không lại tự dưng biến thành một thanh kiếm kia chứ. Cái gì cũng nhìn không thấy, đầu óc choáng váng, đánh xong vẫn không thể biến trở về, nếu không thì cứ chịu cảnh để mông trần mà nhảy nhót đi, cuộc sống của hắn bộ chưa đủ đau thương hay sao hả!
Thẩm Đông trước giờ vẫn luôn e ngại mấy chuyện phiền toái, chỉ đến lúc không thể thoát được phiền toái, hắn mới chịu động não nghĩ xem nên giải quyết như thế nào, hắn tuy không nhận ra Đỗ Hành có tâm ma, nhưng lại cảm thấy được Đỗ Hành cực kỳ để ý đến chuyện gặp phải biến cố khi phi thăng, chỉ nghĩ sơ qua là có thể đoán được. Độ Kiếp thất bại không thể phi thăng, đối với người tu chân mà nói đây chính là một đả kích hết sức to lớn, đã không thu được đồ đệ, lại còn gặp xui xẻo khi Độ Kiếp, nếu như chết dưới chân núi Bắc Mang, vậy thì quả thực phải xin lỗi truyền thừa của môn phái kiếm tu rồi, mà cuối cùng còn đánh mất luôn cả kiếm... Đấy, ngay cả thân phận kiếm tu cũng bị phủ nhận, "Đạo" cũng mất, còn có thể sống thế nào đây.
Giải pháp tạm thời để cứu vãn tình hình lúc này chính là nhanh chóng nhét cho Đỗ Hành một nhóc đồ đệ.
Những gì nên dạy thì dạy cho xong, sau đó tốt nhất là đưa đồ đệ phi thăng chung luôn, nếu đã khiến cho đám trưởng bối sư môn thất vọng, vậy thì cứ để đồ đệ đi đối mặt đi, thật tốt biết bao!
Vì thế Thẩm Đông cực kỳ quyết tâm mà vạch sẵn kế hoạch, Đỗ Hành cần phải có một đồ đệ, bản thân hắn cũng phải học chút công phu lợi hại mới được, không thể cứ đến lúc gặp chuyện phiền toái lại để cho Đỗ Hành ra tay, Đỗ Hành thì không hề hấn gì, nhưng đánh nhau xong, kẻ đau đến chết đi sống lại chính là hắn đó. Pháp thuật tương đối khó học, học đánh nhau có vẻ đơn giản hơn, haiz, muốn sống một cuộc đời bình yên thanh thản cũng khó quá chừng!
Thẩm Đông đi ra ngoài, bước chưa được mấy bước đã chạm mặt Đỗ Hành, hắn cực kỳ chột dạ, ấp a ấp úng nửa ngày cũng nói không được một chữ.
Đỗ Hành không hiểu gì mà liếc hắn một cái, rất có kiên nhẫn mà tiếp tục việc mình mình làm, hoàn toàn không hỏi tới hắn.
"Khụ, anh có bao nhiêu tiền? Tôi cần mua thứ này..." Có thể không chột dạ sao, Thẩm Đông cảm thấy dù bán luôn bản thân mình cũng không biết có gom đủ hai trăm vạn hay không.
"Thứ gì, mắc lắm sao?"
"Cực kỳ mắc!" Thẩm Đông gật đầu cường điệu, "Tôi chỉ muốn mua một cái thôi, ai ngờ giá cả lại..."
Thật sự không phải do hắn tiêu tiền như nước đâu, mà là do vật giá ở Tu Chân giới quá cao.
"Mắc hơn một thước vải lông Giao Điểu sao?" Đỗ Hành vẫn không chút để ý.
"Chắc chắn không tới!" Thẩm Đông oán thầm, đùa sao, thứ kia là vô giá, mà giá trị của tất cả hàng hóa trong một siêu thị cộng lại cũng chỉ được mấy ngàn vạn, mấy người nói xem một thành phố có thể có bao nhiêu cái siêu thị? Mà nơi này cũng chỉ là một siêu thị cỏn con, có thể so sánh sao?
"Nếu không phải, vậy cũng không tính là mắc, cậu cứ mua đi, không sao cả."
Đỗ Hành lơ đễnh, cầm lên một xấp giấy ghi chép hàng hóa bị trả lại rồi đi tìm Dư Côn.
Thẩm Đông đứng đực ra tại chỗ, hắc tuyến đầy đầu.
—— có nên làm theo thói quen, thể hiện thái độ khinh bỉ với kẻ có tiền một chút không?
Thôi bỏ đi, Tu Chân giới này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai bán công pháp với cái giá trên trời như vậy, cho nên mới nói, dựa trên khả năng kiếm tiền của Lôi Thành, vĩnh viễn đều chỉ có thể làm một nhân viên chuyển phát nhanh mà thôi, không có khả năng đổi nghề đâu. Thiệt là bi kịch, thiệt là âm hiểm mà —— cái công ty chuyển phát không triển vọng không tương lai kia còn có thứ gì để giữ chân nhân viên mình tốt hơn cái gọi là phúc lợi (Cố Hồn đan) đâu nào?
Tâm trạng Thẩm Đông lập tức sáng sủa hẳn lên, cũng men theo lối đi dành cho nhân viên, chuẩn bị đến nhà ăn nhân viên tìm vài thứ bỏ bụng.
Hắn vừa đi vừa nhịn không được mà đấm đấm tay xoay xoay cổ, thật sự rất đau.
Nếu Thẩm Đông biết lá chắn kia của Hình Thiên đã từng đấu một trận với thần khí Hiên Viên Kiếm, phỏng chừng hắn sẽ lập tức chộp lấy Đỗ Hành mà bù lu bù loa, ai bảo anh chém bậy, ai bảo anh không chịu xem cấp bậc chênh lệch thế nào, đánh như vậy đến thép chịu lực còn chịu không nổi nữa ấy chứ, sư phụ anh không phải đã dạy phải đối xử tốt với kiếm của mình sao, anh đối xử kiểu đó đó hả? Nè, cái cảm giác đi đau đứng nhức ngủ mỏi này, đến nỗi leo cầu thang cũng nhức nhối không chịu nổi, anh có hiểu được không hả!
Dọc đường đi, luồng oán khí mãnh liệt này khiến cho các nhân viên nhạy bén trong siêu thị đều phải ghé mắt nhìn, sau đó bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Ở phía xa xa, Dư Côn đang ồn ào với cái người trông như kẻ nghiện kia:
"Cúc Như ngươi mang tới đây cho ta nhiều đơn đặt hàng hơn nữa đi, cho dù trên trời không có việc gì, qua nửa tháng nữa cũng đã là tiết Trùng Dương, đúng là cơ hội tốt để kiếm tiền!"
"Nhưng mà..." Quản lý Cúc của bộ phận thu hàng nhún vai, "Ngươi không phải là quên mất Trịnh Xương Hầu rồi chứ?"
Tổ đội giao hàng cương thi kia đã bị một ông lão công nhân vệ sinh bứng trọn cả ổ luôn rồi!
Dư Côn vẫn đang ù ù cạc cạc: "Trịnh Xương Hầu làm sao? Nhị Phụ không phải bị ta đuổi về U Minh giới rồi sao?"
Cúc Như câm nín, nói thì nói như vậy, nhưng vấn đề ở đây là Trịnh Xương Hầu lại không biết chuyện này.
Dư Côn quay đầu nhận lấy mớ đơn trả hàng do Đỗ Hành đưa tới, nhất thời sợ hãi kêu ầm lên: "Đây là chuyện gì, tại sao lễ mua sắm tết Trung thu vừa dứt liền có nhiều đơn trả hàng như vậy gửi tới, còn trả lại toàn mấy thứ linh tinh gì đâu không nữa chứ."
Lần này đến lượt mọi người xung quanh câm nín.
Rất đơn giản, lúc ấy rất nhiều người kỳ thật chỉ là muốn vây xem Thẩm Đông, cho nên tiện tay chộp đại một vật ở giá hàng gần đấy rồi chạy tới quầy thu ngân xếp hàng, chờ hóng hớt xong, phát hiện đồ bản thân vừa mua mấy thứ không cần thiết, chẳng hạn như kẹo cao su mì ăn liền vâng vâng... Đương nhiên sau đó sẽ muốn trả lại hàng!
Dư Côn nhìn danh sách trả hàng dài đằng đặc mà nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai ta lập tức đề ra chính sách mới, số lượng và kim ngạch trả hàng hằng năm của mỗi người đều có hạn chế, hừ! Ta xem bọn họ còn dám mua đồ linh tinh nữa không, xem bọn họ còn dám lấy ta ra trêu đùa nữa không!"
Thẩm Đông hắc tuyến, quả nhiên lũng đoạn thị trường thật là đáng sợ, ngay cả cái quy định nhảm nhí như vậy cũng có thể đề ra.
Ngay lúc đó, Dư Côn cùng Đỗ Hành bỗng nhiên biến sắc, di động còn chưa kịp lấy ra, ngay cả âm báo tự động chuyển sang chế độ cuộc gọi khẩn cũng chưa vang lên, một thanh âm nặng nề trầm ổn đã đột ngột phát ra:
"Nguy rồi! Hình Thiên mang theo Nhị Phụ, đang tiến về phía Kiến Mộc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.