Chương trước
Chương sau
Bởi vì giận cá chém thớt, lão đại phu Thần Nông Cốc cuối cùng còn tức tối bắt chẹt Thẩm Đông thêm khoản tiền của một bộ quần áo.
Chỉ là một cái áo thun bình thường cộng thêm quần dài mà hét giá tới chín ngàn, nhưng hắn lại không thể trùm chăn đi ngoài đường, hơn nữa Thẩm Đông cho rằng mấy thứ hóa đơn này hẳn là do Dư Côn chi trả, sờ sờ bộ quần áo thông thoáng đến gần như không có chút trọng lượng nào trên người, hắn biết bộ đồ này đã qua cải tạo của giới Tu Chân, cho nên cũng không định mặc cả trả giá gì. Chờ đến khi nhìn thấy người trả tiền chính là Đỗ Hành, khóe mắt hắn lập tức co giật, nhanh chóng kéo Đỗ Hành sang bên cạnh:
"Di sản của ông già kia nhiều lắm sao?"
Thứ lỗi cho hắn vì quả thật không thể khơi dậy chút lòng tôn trọng nào đối với sư phụ của Đỗ Hành. Một lão thần kinh não tàn cuồng Xiển giáo đến như vậy, không những không đáng để hắn nói tới, mà ngược lại còn khiến hắn đồng cảm sâu sắc với những cây hạnh xung quanh núi Chung Nam Sơn đã bị lão càn quét đến N lần.
Sư phụ nhà người ta đều là ưu sầu vì đồ đệ nghịch ngợm không hiểu chuyện. Sư phụ Đỗ Hành thì lại cả ngày lượn tới lượn lui trong động phủ, lảm nhảm cái gì mà tại sao không có ai hùng hổ tới cửa tìm ta, đồ đệ ta đã ra ngoài gây họa rồi mà? Làm sư phụ mà không giúp đồ đệ dàn xếp cục diện rối rắm thì không phải sư phụ tốt! Làm sư phụ mà không giúp đồ đệ đánh nhau thì, quả thật chẳng phấn khích chút nào!
—— quả nhiên, cuồng Xiển giáo là hỏng cả đời.
Thẩm Đông có chút động kinh mà nghĩ, lão già kia nghèo rớt mồng tơi, làm kiếm tu, ngoại trừ kiếm thì căn bản chẳng cần thêm pháp bảo nào khác, tuyệt đối không có khả năng trước khi phi thăng lại cởi hết quần áo, coi như di sản mà để lại cho đồ đệ, vậy thì chỉ còn lại cái động phủ kia, vị trí địa lý phải nói là cực kỳ lừa tình (thâm sơn rừng rú),đồ nội thất cũng cực kỳ tệ hại (đã nói là sơn động, mưa không bị dột là đã phải cám ơn trời đất),cộng thêm cả rừng hạnh trồng ngoài động phủ, mà mấy loại mọc hoang như vậy chắc chắn là cực kỳ cằn cỗi, có đem bán cũng chả bán được.
Vì thế vấn đề nảy sinh.
"Tiền của anh từ đâu ra?"
"Tiền lương do siêu thị Sơn Hải phát."
"Bớt chém gió đi, nhân viên thu ngân như tôi tiền lương chỉ có một ngàn rưỡi, quản lý quầy tiếp tân như anh rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu để tiêu xài phung phí như vậy kia chứ?" Thẩm Đông tức giận bất bình.
"Chỉ cần hợp tình hợp lý, tiền lương ở siêu thị Sơn Hải là do cậu tùy ý chọn, mà bản thân cậu đã viết chỉ cần một ngàn rưỡi."
"..." Thẩm Đông bi phẫn đến mức ngay cả một từ cũng không thốt ra nổi.
"Sau đó thì lợi dụng sự chênh lệch giá cả của những lần sang tay mà kiếm lợi nhuận." Ví dụ như sự chênh lệch giá cả giữa phí thiệt hại môi trường mà Trịnh Xương Hầu gây ra cùng với phí cầu mưa, nguồn hàng của mấy tên quỷ la sát sống này toàn là do sang tay rồi bán lại, Đỗ Hành lơ đễnh nhìn Thẩm Đông.
Thẩm Đông hiển nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện lúc trước khi Chiêm Không đại sư và Phá Hồ đạo trưởng lần lượt bị lừa tiền, tuy rằng hắn không phải người phụ trách thúc đẩy tiêu thụ, thế nhưng cũng thấy được đa số quần chúng giới Tu Chân quả thật quá dễ bị lừa gạt rồi —— này là do giới Tu Chân không có các loại quảng cáo lừa đảo, hoặc thậm chí là thiếu hụt các chương trình quảng cáo mà tạo thành, mấy người nhìn đi, người phàm bị đủ loại quảng cáo tập kích và tẩy não N năm, đã sớm rèn luyện ra khả năng miễn dịch mạnh mẽ rồi, mà giới Tu Chân thì...
Đỗ Hành chợt nhớ lại lúc Thẩm Đông vừa làm người chuyển phát đồ ăn vừa bán hàng rong để kiếm tiền, vì thế buột miệng nói:
"Lúc về để tôi điều cậu đến bộ phận phục vụ tiền mãi."
"Gì?"
Thẩm Đông chỉ mới nghe qua phục vụ hậu mãi, siêu thị bình thường thì gọi là quầy hướng dẫn, nếu phân loại theo ngành thì quả thật là thuộc phạm vi của người quản lý quầy tiếp tân, nhưng bộ phận phục vụ tiền mãi là cái thứ quái quỷ gì nữa đây.
"Ở siêu thị Sơn Hải, thật ra có thể mua vài loại hàng hóa thông qua đường dây nóng, mà siêu thị cũng đã niêm yết bảng giá chuyên biệt, việc này cơ bản chính là đại diện khách hàng để bán hàng hóa hoặc kỹ năng."
Ví dụ như thuật bắt quỷ hay thuật cầu mưa đó hả? Mối làm ăn này thật sự không tệ, cái gì mà phục vụ tiền mãi, cơ bản là kiêm chức đại lý chứ gì.
Hai mắt Thẩm Đông phát sáng, công việc này hình như rất có triển vọng đây.
—— giới Tu Chân đã dùng thực tiễn để chứng minh, nếu như người lãnh đạo chạy đi mở siêu thị, vậy thì thẻ hội viên sẽ biến thành giấy căn cước, mà thương gia kia thì có thế lực mạnh mẽ đến nỗi thực sự không thể động vào, đây mới chính là công ăn việc làm ổn định.
Hai tháng qua, Thẩm Đông đây là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái đến như vậy, hắn đã nhìn thấy được tương lai ngập tràn hy vọng phía trước, cứ như bản thân vừa thay da đổi thịt, ngay cả đi đường cũng phơi phới bay bổng (khoan khoan, này không phải là hiệu quả sau khi đả thông linh khí sao).
Khi bước ra khỏi tiệm thuốc, Thẩm Đông đứng trên đường cái quay đầu nhìn lại.
Mấy chữ Trung Y Tọa Đường, Diệu Thủ Hồi Xuân lắc lắc lư lư chen chúc ở xung quanh cửa chính của tiệm, bảng hiệu đã có chút biến dạng, tường ngoài vừa bẩn thỉu vừa loang lổ đến mức không thể nhìn nổi, người qua kẻ lại ngay cả liếc nhìn một cái cũng chẳng thèm, nơi này trông cứ như mấy cửa tiệm lừa đảo không đáng tin vậy.
Ở một phương diện nào đó, điều mà bọn họ lo lắng cũng không phải là không chính xác.
—— bởi vì đại phu của tiệm này nhất định là không có chứng chỉ hành nghề y!
Ngay cả người bình thường còn phiền muộn lo âu đủ điều vì mấy bài sát hạch cấp bốn cấp sáu, vậy chẳng lẽ ông ta có thể thi được giấy phép hành nghề y hay sao? Đừng có mơ, phỏng chừng ngay cả cái bằng giả ông ta còn không làm được nữa kia kìa.
Tâm trạng Thẩm Đông tốt đến mức vừa đi vừa thuận miệng hát mấy câu.
"... mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, mấy nhà lưu lạc ở đầu đường."
Tốt quá rồi, ít nhất sau này đi trên đường cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh quản lý đô thị nữa.
Đỗ Hành đi ở phía sau, nghe được lời bài hát thì bỗng nhiên cau mày.
Kiếm tu không cần phải dốc lòng học trận pháp thuật số, chỉ những người có cảnh giới cao mới có thể miễn cưỡng cảm giác được gì đó khi nhìn vào thiên đạo, nhưng cụ thể là cảm ứng được thứ gì, vậy thì cũng chỉ có những người tu chân có kỹ năng chuyên môn mới có thể bấm đốt tay tính toán rồi miễn cưỡng đoán ra được phần nào. Đối với kiếm tu, thứ kia quả thật có thể nói là việc làm vô bổ, mà đối với phàm nhân, nó lại gọi là dự cảm.
Định thần tĩnh tâm vài giây, tốt, dự cảm không lành này cũng chẳng liên quan gì đến y.
Đỗ Hành dứt khoát quẳng chuyện này ra khỏi đầu.
Nói đến Dư Côn đang xắn tay áo chuẩn bị quần ẩu, cùng với đám yêu ma quỷ quái mày ủ mặt ê khi bị ép buộc phải tham gia bài khảo hạch đang đứng xung quanh, vui mừng hay ưu buồn đều có, nhưng cũng chả là gì với bọn chúng cả! Bởi vì bọn chúng đã thật sự xui xẻo đến mức phải lưu lạc đầu đường rồi!
Bên ngoài trạm xe thành phố long xà hỗn tạp, mấy chiếc xe tư gia màu đen đậu đầy đường, con hẻm nhỏ bên cạnh còn bán bánh thiết cao, một người phụ nữ trung niên cầm bảng điện thoại và địa điểm nhà nghỉ đi xung quanh quảng trường chèo kéo khách hàng, đi dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo đến cuối hẻm, phía sau là một căn khách sạn con nhộng* đơn sơ chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi và phòng thuê theo giờ, mặt tiền dưới lầu của khách sạn lại là một quán bán thức ăn nhanh.
*khách sạn con nhộng
Màn đêm vừa buông, bia và tôm càng lần lượt được bưng lên từng bàn, lúc này là thời điểm buôn bán náo nhiệt nhất, mùi hương mê người của các món ăn phiêu đãng ra tới tận bên ngoài. Trong hẻm nhỏ, cách vài mét mới có một cái đèn đường, đằng sau cái thùng rác đặt ở cuối hẻm, trong bóng đêm, một cái đầu chầm chậm nhô lên.
Đôi mắt đỏ quạch, trên mặt toàn là lông, tóc tai bù xù.
Ban đêm ban hôm mà trông thấy cảnh này nhất định sẽ bị hù chết, nhưng may thay cái đầu này lại rất nhanh rụt về.
Cuối hẻm đặt đầy các loại thùng rác to to nhỏ nhỏ, còn có rất nhiều vỏ trái cây vảy cá rau củ, mặt đất trong phạm vi một thước xung quanh cũng ngập ngụa trong mớ hỗn độn, thậm chí còn rỉ ra nước bẩn, đừng nói người đi đường, ngay cả người chạy xe cũng hận không thể vừa bịt mũi vừa đi vòng qua.
Ở một nơi kinh tởm như thế, lại truyền tới tiếng nói chuyện khe khẽ:
"Ông... ông chủ, làm sao đây?"
"Gọi là lão Đại, nhà hàng cũng sập hết rồi, còn gọi ông chủ gì nữa!"
Trịnh Xương Hầu dùng một tay lôi lại cái tên thủ hạ vừa ngửi được mùi thịt tươi liền không nhịn được mà ngóc đầu lên kia, đó là một phi cương, mặc dù có ngàn năm đạo hạnh nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể đáng thương ngồi xổm trong một xó, tứ chi của nó có thể hoạt động, chỉ là có hơi cứng nhắc mà thôi.
"Lão Đại, em đói quá."
"Ngươi chấp nhận bị đói hay là chấp nhận đi ra ngoài rồi bị ăn luôn?" Trịnh Xương Hầu tức giận đạp nó lao thẳng vào bầy cương thi.
Tất cả cương thi ngồi đó đều khẽ run rẩy, đám lông rậm rạp trên người bọn nó cũng hỗn loạn phất phơ theo, sau đó lại cứng đờ bất động.
"Chậc."
Trịnh Xương Hầu thận trọng nhìn xem tình huống bên ngoài.
Trên nắp thùng rác có đặt một cái gương sứt sẹo trông cực kỳ tầm thường, kích cỡ chừng một bàn tay, kiểu dáng rất cũ kỹ, khung gương cũng chẳng được điêu khắc tỉ mỉ đẹp đẽ gì.
"Bịch!"
Một người dân qua đường thuận tay ném một bao rác thải sinh hoạt, vừa lúc lọt thẳng vào trong thùng rác.
Ngay sau đó liền có chuyện quỷ dị xảy ra, bao rác kia tựa như mất hết trọng lực mà dần dần lệch hướng, cuối cùng rầm một tiếng từ trong thùng rác rơi ra, vẫn để lộ cái gương sứt sẹo kia.
Ánh trăng hiện ra, sắp đến mười lăm âm lịch, theo lý thì thì trăng rất tròn rất sáng. Nhưng dưới ánh đèn đường và ánh sáng từ quán ăn hắt ra, ánh trăng lại gần như không thấy được.
Nhưng trong đống rác tối tăm kia, tấm gương lại phản quang sáng ngời, lại còn vô thức hội tụ linh khí do ánh trăng mang tới, vì thế trong thùng rác lại xuất hiện dị tượng, một nửa cái vỏ sầu riêng chầm chậm xê dịch, sau đó nhẹ nhàng bay lên, đến khi ngang tầm với tấm gương thì lập tức rơi xuống, đậy lên gương.
Lớp ngoài đầy gai của cái vỏ sầu riêng hướng lên trên trời, đương lúc rơi xuống nửa chừng thì cắm vào một cái giày da rách nát, vừa lúc để lộ ra một khe hở khá to, có thể cho gương miễn cưỡng nhìn thấy tình huống bên ngoài —— không cần nghi ngờ gì nữa, đây chính là tấm gương lớn trong WC dùng để đi vào nhà hàng Bóng Đêm, chính là pháp bảo, hiện giờ nội thất bên trong đều bị hủy, chẳng qua miễn cưỡng có thể thu nhỏ nó lại để dùng khi lánh nạn.
Trịnh Xương Hầu tức tối khó ở mà đi vòng vòng bên trong gương, dép lê kéo dài trên nền đất tạo nên chuỗi âm thanh loẹt xà loẹt xoẹt.
Cái đám thủ lĩnh Tu Chân giới kia làm ăn kiểu đách gì thế không biết! Vậy mà lại để cho Nhị Phụ chạy ra khỏi U Minh giới, còn cái lão Phá Hồ đạo trưởng yếu mà thích ra gió kia nữa, ai bảo ngươi không có chuyện gì mà cứ thích đến ăn chặn tiền của ta, hừ, giờ xui xẻo rồi đó, bị Nhị Phụ bắt đi đùa giỡn cho đến mức chết đi sống lại luôn đi. Đáng đời! Nhưng một mình Phá Hồ đạo trưởng ngươi xui xẻo là được rồi, thế nhưng còn kéo luôn bản hầu đây xuống nước, thế nhưng còn dám chỉ đường cho Nhị Phụ!!
Sau này nhìn thấy một lần, bảo đám thủ hạ đuổi theo cắn ngươi một lần!
"Lão Dư Côn khốn nạn, tên Đỗ Hành chết tiệt! Ông đây hàng năm đều nộp phí thiệt hại môi trường nhiều như vậy, thế mà bọn họ dám coi thường an toàn thân thể của ta, đầu tiên là hại cho nhà hàng của ta bị đánh sập, sau đó lại rước đến một tên hung thần..."
Nhân viên phục vụ của nhà hàng đã bị thủ hạ của Nhị Phụ ăn hết vài con, Nhị Phụ cũng tóm được một con phi cương, còn giả vờ như không thấy Trịnh Xương Hầu đang sợ hãi trốn chạy, lộ ra nụ cười tàn khốc như mèo vờn chuột.
"Cái tên mà lòng bao dung chỉ nhỏ như hạt mè kia, không phải là mấy trăm năm trước gặp hắn trên chiến trường, chỉ cười nhạo có vài câu thôi sao." Trịnh Xương Hầu hối hận không ngừng, trên đời này nếu có loại người, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, vậy thì mặc ngươi đắc tội thế nào hắn cũng không thèm để ý, thì đó phải là Đỗ Hành. Nhưng trên đời này còn có loại người, ngươi bất cẩn nói sai một câu, hắn lại ghim sâu trong lòng, đó chính là Nhị Phụ.
Lúc đầu có lẽ hắn chỉ là phẫn nộ, sau đó lại phát hiện Trịnh Xương Hầu cứ một lần rồi lại một lần tẩu thoát thành công, thế nên phẫn nộ đã chuyển thành hứng thú, hiện giờ hoạt động được xếp vào loại ưu tiên hàng đầu trong lịch trình của Nhị Phụ chính là —— đi tìm tiểu Hạn Bạt chơi.
"Lần này nếu có thể thành công trốn về, ta nhất định phải đến siêu thị Sơn Hải trả lại hàng!" Trịnh Xương Hầu phẫn nộ vung tay.
Chính vì suy xét đến chuyện kết giới núi Bắc Mang sẽ có ngày bị phá vỡ, để tránh né cái tên Nhị Phụ cứ đeo bám như đòi mạng kia, Trịnh Xương Hầu quả thực phải gọi là đập nồi bán sắt, ngay cả vật bồi táng trong mộ của thủ hạ mình cũng cướp đoạt rồi bán sạch, thông qua siêu thị Sơn Hải mua được tấm gương của cái đám luyện khí Thiên Diễn Tông, sẵn tiện mở một nhà hàng để sống tạm, kết quả thì sao!
Nhị Phụ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được tấm gương này là pháp bảo, vậy thì còn gì để nói nữa đây, trốn thôi —— ngươi quên thực lực của Nhị Phụ là như thế nào rồi à, đặt gương trước mặt hắn rồi trốn vào đi, cái này với bịt tai trộm chuông thì có khác gì nhau đâu.
Một con cương thi ngây ngốc nói: "Lão Đại, đây là thùng rác, chắc không có việc gì đâu!"
"Nói cũng đúng." Trịnh Xương Hầu vừa thở phào một cái, bỗng nhiên!
"—— từ trong cành khô lá mục thức tỉnh, là kết cục phong thần thê lương..."
"Lão Đại, di động của ngươi kêu kìa!"
"Ta biết!" Trịnh Xương Hầu quẳng cho cánh tay cứng đờ đang vươn ra của con phi cương một cái lườm sắc lẻm, kiên quyết không thừa nhận bản thân mình vừa rồi thiếu chút là bị tiếng chuông bất thình lình vang lên này dọa tới mức chết thêm lần nữa, hắn hung hăng giựt lại cái Nokia màu đỏ rượu với phím bấm đặc biệt nhiều kia.
"Trịnh Xương Hầu, ta Dư Côn đây, siêu thị Sơn Hải dự định mở cửa buôn bán trở lại, ngươi nhanh chóng dẫn theo đội phi cương chuyển hàng của ngươi đến hỗ trợ đi. Nội trong sáu tiếng, phí thiệt hại môi trường ta trả!"
"Cút mịe cái phí thiệt hại của ngươi đi, Dư Côn ngươi rốt cuộc chết ở xó nào vậy hả, đang yên đang lành đổi số điện thoại làm gì, lúc nãy liều mạng gọi cho ngươi, đều nói là số không tồn tại, ngươi rốt cuộc phắn đến chỗ nào mới có thể không tồn tại, lọt mịe ra ngoài Trái Đất hả? Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng tới cứu người!"
"Ha, chỗ của ngươi làm gì có "người"!"
Còn đùa được, Trịnh Xương Hầu tức đến muốn bốc khói, rống lớn vào di động:
"Nhanh lên, ta bị nhị phụ để ý..."
Nói còn chưa xong, bên ngoài thùng rác đã truyền đến một tiếng cười khàn đặc.
"Tiểu Hạn Bạt, tìm thấy rồi nha!"
Cuộc trò chuyện đột nhiên bị gián đoạn, âm thanh bên ngoài không thể truyền vào trong điện thoại pháp bảo kiểu này, Dư Côn ù ù cạc cạc alô mấy tiếng với cái quả táo mới mua, lại chỉ nghe được tiếng máy bận. Lại gọi.
"Rất xin lỗi, số thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy."
Dư Côn há hốc mồm năm giây, quyết đoán bắt đầu ấn số của Đỗ Hành.
Lại nói đến chỗ thùng rác bên kia, trong lúc nguy cấp lập tức đoán được Nhị Phụ là lần theo linh khí của tín hiệu di động mà tìm tới, Trịnh Xương Hầu liền cắt đứt cuộc gọi, cấp tốc tháo vỏ của cái điện thoại ra, rút ra bản mạch thu phát tín hiệu linh khí do Tu Chân giới cải tạo rồi ném xuống. Sau đó hắn mới cảm thấy choáng váng vì hít thở không thông, căng thẳng đến mức cứ như cương thi vừa được khai quật lên, từ cổ tới tứ chi toàn bộ đều cứng đờ, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái thằng cha toàn thân quấn đầy xích bạc đang đứng bên ngoài gương.
Gần, càng gần hơn.
Trịnh Xương Hầu siết chặt nắm tay, nếu muốn liều mạng, hắn chắc chắn rằng để bản thân mình chạy thoát cũng không phải việc khó, nhưng đám thủ hạ của hắn thì phải làm thế nào?
Nhị Phụ đã dừng lại bên cạnh thùng rác, nở nụ cười tàn khốc mà tà ác, dựa vào sự dao động linh lực lúc nãy để phán đoán vị trí, gã đột nhiên cầm lên cái vỏ sầu riêng, định lật nó lên.
"A, đây là cái gì?"
Tuy rằng trên vỏ sầu riêng có đầy gai nhọn, nhưng cũng chẳng hề hấn gì với U Minh yêu ma.
Thùng rác tanh tưởi cũng chỉ khiến Nhị Phụ thoáng nghiêng đầu, khi gã cầm cái vỏ sầu riêng lên, tấm gương liền im hơi lặng tiếng chìm vào trong đống rác rưởi, mà ngay lúc Nhị Phụ vừa cầm lên cái vỏ sầu riêng.
"Ô khụ khụ, cái mùi gì vậy?"
Nhị Phụ ném mạnh vỏ sầu riêng xuống, đầu óc choáng váng, cắm đầu ngã vào trong lòng tên thuộc hạ trung thành của mình.
"Đại nhân, đại nhân?"
Bạch xà Nguy không biết chuyện gì đang xảy ra, cảnh giác nhìn thùng rác, cho rằng có bẫy rập, lập tức ôm chủ nhân nhà hắn chạy biến.
"..."
Ngay vào lúc Trịnh Xương Hầu còn chưa kịp hoàn hồn.
Một ông lão mặc quần áo công nhân vệ sinh chầm chậm bước tới, vừa cầm vỏ sầu riêng bị ném ra xa bỏ vào thùng rác, vừa lắc đầu "Thanh niên bây giờ thiệt là", sau đó quét dọn khu vực xung quanh thùng rác một lần, lại chợt phát hiện tấm gương sứt sẹo bên trong đống rác rưởi.
Dùng tay áo chùi chùi, a, còn sáng choang này, chỉ là hơi xấu xí chút.
Ông lão công nhân vệ sinh vui vẻ nhặt lên tấm gương rồi cho vào một cái túi nilon treo trước xe rác, trong đó cũng không thiếu mấy thứ đồ vẫn có thể sử dụng nhặt nhạnh từ trong đống rác.
"Ui cha, vừa lúc thiếu cái gương."
"..."
Cụ à, thứ cụ nhặt được không phải gương đâu, đó là một ổ cương thi đó! Là một ổ toàn cương thi đó!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, mấy nhà lưu lạc tại đầu đường —— lời bài hát trong《 gặp lại trăng sáng chiếu Cửu Châu 》 của Mặc Minh Kỳ Diệu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.