Đầu năm nay muốn tìm một người còn xui xẻo hơn cả Đỗ Hành thì quả thật không mấy dễ dàng, thế nhưng bây giờ Thẩm Đông đã giác ngộ, thật ra hắn mới là cái kẻ xui xẻo kia chứ hoàn toàn không phải là Đỗ Hành đúng không!
"Vừa rồi tôi chợt nhớ lại cảm giác lúc bị sét đánh!"
Thẩm Đông bám chặt lấy cánh tay Đỗ Hành, nghiến răng nghiến lợi, ngay cả vẻ mặt cũng vặn vẹo theo chiều hướng dữ tợn.
Thảo nào mấy câu chuyện xưa vẫn thường kể rằng trời giáng ngũ lôi, làm chuyện xấu thì sẽ bị sét đánh! Cái cảm giác đó, cứ như xương cốt toàn thân bị đánh cho rụng rời ra, sau đó là từng cơn nhức nhối chạy khắp cơ thể! Kiếm tu đều là một bọn khốn nạn, bộ không biết là kim loại dẫn điện à? Cầm kiếm đi gánh thiên kiếp mà không bị đánh chết mới là lạ đó!
Thế nhưng vẻ mặt này của hắn lại khiến cho người qua đường nghĩ rằng đã đến lúc phải nhanh chóng đưa hắn vào viện.
"Đừng gọi 120, người tốt này xin anh đừng gọi! Xe cứu thương bị điều tới thì lại phải tốn hơn cả trăm đồng!" Thẩm Đông nhanh chóng hét to, gắng gượng đứng thẳng người dậy, tỏ vẻ bản thân chỉ là bị mấy vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng, đến bệnh viện băng bó cái là xong.
Cho nên hắn rất đúng lý hợp tình mà chờ Đỗ Hành đưa xe ra khỏi hố, sau đó lập tức leo lên.
Tuy rằng mặt đường bị sập lún một cách rất ly kỳ, nhưng những người vây xem cũng chẳng có lý do gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336094/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.