Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, có người bấm gọi 120, người đi đường chẳng ai dám tới giúp ông thầy tướng kia, bọn họ đều nhốn nháo lùi ra phía sau hoặc chạy ra thật xa, chẳng biết người nào nói một câu chẳng lẽ đó là bệnh truyền nhiễm, đám người liền lập tức ồ lên. Đầu năm nay thế giới quan của người bình thường cũng phải chịu kích thích như cơm bữa, chẳng hạn như lúc trước đâu có ai nghe nói rằng chỉ một trận mưa to cũng có thể dìm chết người, một căn bệnh cảm cúm lây lan cũng có thể khiến cho trường học đóng cửa nhà xưởng đình công, phố xá phồn hoa đang êm đẹp lại bỗng dưng sụp thành một cái hố to tướng... Mấy chuyện lần đầu mới nghe này dẫn đến việc thần kinh của đại đa số quần chúng đều trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều. Trong chốc lát toàn bộ người vây xem đều tản đi, chỉ để lại hai người đứng đó bất động. Trong đó có một người đàn ông cao gầy không mấy thu hút, làn da trông khá ghê tởm, cứ như đang bị vảy nến mà long ra từng mảng từng mảng trắng bệch, gã thản nhiên bước qua, kéo theo cái người thanh niên từ nãy tới giờ vẫn cứ luôn ngửa đầu nhìn lên chiếc cầu vượt bên cạnh. Vòng xích trên tay người thanh niên cũng theo đó mà leng keng lách cách kêu vang. "Là người tu chân!" Đôi mắt hắn trong giây lát liền biến thành con ngươi âm lãnh dựng thẳng, trông cực kỳ hưng phấn cứ như Thao Thiết nhìn thấy thức ăn. "Đại nhân, còn kẻ kia?" Giật mình hoàn hồn nhìn lại tên thầy bói trung niên còn đang nằm trên mặt đất hấp hối kia, vị Nhị BOSS vốn bị giam trong giới U Minh hơn một ngàn năm, nhận thức đối với xã hội loài người vẫn còn dừng lại ở hơn một trăm năm trước liền ậm ừ một tiếng trong cổ họng: "Quên đi, nhìn hết muốn ăn rồi." Mà nguồn cơn sự việc bắt đầu từ lúc ai kia còn đang đông ngó ngó tây dạo dạo, hắn tò mò nghiên cứu cột đèn đường hết mười phút, rồi ngắm nghía mấy cô em ăn mặc mát mẻ đi dạo trên đường hết mười phút, mà có lẽ là bọn họ quá thu hút ánh nhìn, cho nên một người trung niên mang kính mát bỗng dưng xáp tới gợi chuyện "Tướng mạo các hạ đây có trở ngại, khắc cha mẹ khắc người nhà không nói, ngay cả bản thân cũng khắc, thật sự không ổn, không sửa mệnh thì không được", sau đó, làm gì có sau đó nữa, cảnh tượng cái kẻ nằm lăn lộn trên mặt đất dở sống dở chết liên tục ói ra máu kia còn chưa rõ ràng sao? Chậm rãi siết chặt nắm tay, vẻ hung ác nham hiểm trên gương mặt người thanh niên càng hiện lên rõ rệt: "Thiên mệnh chó má, ta căm thù lũ thầy bói, còn cả cái đám người tu đạo chuyên đi quan khí xem hung cát kia nữa!" *Quan khí: thuật ngữ phong thủy, chỉ việc quan sát địa khí phong thủy để xây nhà giải tai v.v... "Đại nhân bớt giận." Kẻ hầu đội lốt con người đứng bên cạnh hắn chợt lấy từ trong túi ra một vật trông như cái ống trúc, lắc lắc hai cái, bên trong lập tức phát ra một giọng nói. "Khốn kiếp, muốn giết cứ giết, tra tấn ta thì còn có thể coi là hảo hán sao! Úi đụng chết ta rồi, cứng quá!" Người đàn ông với làn da loang lổ kia cũng không thèm đếm xỉa, miệng lẩm bẩm, rất có quy luật mà lắc lên lắc xuống cái ống trúc, trông như thể đang thành tâm cầu thần bái quẻ. Ba phút sau gã mới chịu dừng lại, mặt không biểu cảm mà kề sát vào ống trúc: "Con Hạn Bạt kia thật sự ở nơi này?" "Ừ..." Giọng nói của Phá Hồ đạo trưởng trong ống trúc cũng trở nên hơ mồ chậm chạp. "Làm sao tìm được?" "Trịnh Xương Hầu ở... nhà hàng Bóng Đêm, là mặt sau chiếc gương trong WC lầu một nhà nghỉ Uyên Ương Mộng..." Sau đó lão không thể không giải thích thêm vì sao lúc gọi là nhà hàng, lúc kêu là nhà nghỉ. "Lão nói tiểu Hạn Bạt kia mở một tửu lâu trong nhà xí của một quán trọ à?" Đường đường là lão Nhị của giới U Minh, thậm chí có thể tính vào hàng ngũ những kẻ có tiếng tăm vào thuở hồng hoang, vậy mà cũng phải kinh ngạc hỏi lại, "Tại sao trong nhà xí lại có gương đồng? Chẳng lẽ phàm nhân thời đại này thích vừa đi ấy vừa soi gương trang điểm sửa sang y phục à?" Pháp thuật chỉ có thể khống chế người khác thành thực trả lời các câu hỏi, còn những vấn đề nằm ngoài logic khác thì lực bất tòng tâm. Trong ống trúc không còn âm thanh, chủ tớ hai người đực mặt ra nhìn nhau, đều nghĩ rằng nhân gian hiện nay đã thay đổi quá nhiều, đêm cũng như ngày, dạ minh châu nhân tạo bị vứt đầy đường (đó là bóng đèn),còn đèn lưu ly đủ màu thì như vật rẻ tiền mà treo khắp mọi nơi (đó là đèn nê ông),cầu thang (cầu vượt) dốc trượt cứ như trận pháp mà vây quanh tứ phía (cầu vượt),còn thêm cả mấy chiếc xe bằng sắt chạy đầy đường nữa, mấy thứ này khiến bọn họ có ảo giác như đang lạc vào Ba nghìn thế giới giống như trong Phật pháp thường nói, rất không chân thật! "Lão Đại đâu?" "Hình Thiên đại thần còn đang truy sát Dư Côn." "Hà hà." Lão Nhị U Minh giới cười đắc ý. "Đại nhân rất có bản lĩnh, thuộc hạ đánh vào kết giới hồ Phàn Dương ba ngày liền cũng chưa phá vỡ được, đại nhân chỉ đi lừa Hình Thiên đại thần, nói Dư Côn nhặt được đầu của hắn rồi. Việc phá vỡ kết giới liền không cần tốn nhiều sức nữa!" "Đó là đương nhiên, cái tên ngốc Hình Thiên kia, từ đầu đến chân chỉ toàn là cơ bắp, hữu dũng vô mưu! Trước kia thì không có đầu óc, sau đó ngay cả đầu cũng quăng luôn... Chậc!" Đèn đường chiếu rọi, những cái bóng phản chiếu trên mặt đất của các tòa nhà và quán xá trong chợ đêm lũ lượt chất chồng lên nhau, một bóng người đi ngang qua đèn đường, khoảng cách từng bước giãn ra rồi lại thu hẹp vào, nhưng không ai chú ý đến hai kẻ với dáng vẻ quái dị đứng đó, cái bóng phản chiếu phía sau là một bóng đen to dài, vặn vẹo ẩn nấp. Chiếc Volkswagen màu đen đã chạy xuống dưới cầu vượt, Thẩm Đông còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy cái tiếng chuông điện thoại như đòi mạng kia vang lên. "Cái chết đều phải đến..." Chiếc di động này cũng được cài đặt tiếng chuông giống y như đúc cái của Dư Côn, rất hợp với phong cách của siêu thị Sơn Hải, ngay cả việc buôn bán với lệ quỷ cũng phải làm, không quan tâm mấy người sống hay chết, đã đến rồi thì cứ ngoan ngoãn vào siêu thị làm việc kiếm tiền hoặc đi tranh đoạt mấy thứ hàng hóa giá rẻ đặc biệt đi, đã chết thì cũng phải chết cho bi thảm vào. Lần này Đỗ Hành bắt máy rất nhanh, di động của y hoàn toàn không thể nhìn ra được là nhãn hiệu gì, phỏng chừng đã cải tạo lại toàn bộ, ngay cả cái vỏ ban đầu cũng chẳng được giữ lại —— Mặc gia người ta dùng N thứ linh kiện để lắp ráp sửa chữa mấy chiếc điện thoại hỏng thành cái mới, đương nhiên không có nhãn hiệu hiểu không? "Cứu mạng!" Tiếng gào thét trung khí mười phần của Dư Côn bất ngờ phát ra từ trong ống nghe. Bàn tay đang nắm chặt vô lăng của Đỗ Hành chợt khựng lại, sau đó y mở chế độ rảnh tay rồi ném điện thoại lên trên bảng điều khiển xe hơi phía dưới cửa kính xe. "Hình Thiên đang cầm binh khí truy sát ta, cứu mạng mau!" Thẩm Đông còn chưa kịp kinh hãi, đã chợt nghe thấy Đỗ Hành thong thả nói: "Đừng nóng, gã không đuổi kịp ngươi đâu!" "Nhưng ta bị phong tỏa rồi, gã cứ đuổi theo không ngừng, ta đã chạy bảy vòng xung quanh trái đất luôn rồi!" "Chỉ là phong tỏa linh tức mà thôi, yên tâm, gã cũng không phải là tên lửa xuyên lục địa, không thể bắt được ngươi đâu. Ngươi cứ bay nhanh một chút, còn có thể dừng lại nghỉ ngơi mười phút trên đường, thấy hắn đuổi tới thì chạy tiếp!" "..." Đỗ Hành bình tĩnh tiếp tục lái xe, còn nhìn lên không trung đang nhuộm một màu đen kịt: "Ngươi thiết lập kết giới à?" "Khốn nạn, ta thiết lập kết giới thì dùng được quái gì, mà cái thằng cha không đầu đằng sau ta cũng vậy!" "Ồ, vậy ngươi trước tiên vẫn là đi phiền não về tình huống phía bên Triển Viễn đi!" Toàn bộ vệ tinh của các nước đều đang theo dõi cuộc chạy đua đường dài chưa từng có trong lịch sử này, cố lên nào, giám đốc Dư, ngài có lẽ cũng là dị thú thượng cổ đúng không, sao còn không mau đi khiêu chiến Hương Phiêu Phiêu đi? *Hương Phiêu Phiêu: một nhãn hiệu hồng trà hàng đầu TQ. Ý câu này là bảo Dư Côn khiêu chiến vị trí hạng nhất trong "cuộc chạy đua đường dài" này. Thẩm Đông cười đến ngã nghiêng ngã ngửa, còn đập bồm bộp vào đống dép lê dưới chân Thạch Lưu. "Liu~" Nhóc ly miêu uất ức kêu lên. Kiếm của chủ nhân thì vui vẻ, mà sao thú cưng lại gặp tai ương? "Nói vậy, kết giới hồ Phàn Dương là do Hình Thiên phá hủy?" "Đúng vậy, ta không ngăn được, bây giờ bọn người Bạch Thuật Chân Nhân đang phòng thủ ở hồ Phàn Dương để bày trận lại." Chỉ có một mình Đỗ Hành ngươi nhàn rỗi, không cầu cứu ngươi thì còn có thể tìm ai nữa? "Tóc ngươi rụng hết sạch rồi à?" Đỗ Hành chuyển đề tài quá nhanh, Thẩm Đông nhất thời cũng không hiểu y đang nói về chuyện gì. "Ngươi là nói ——" Dư Côn tỉnh ngộ. "Hình Thiên hẳn là không biết bơi, đến ngày cuối cùng ngươi cứ chạy tới Thái Bình Dương là được!" "Này này!" Thấy chết mà không cứu thì thôi, nhưng đừng có nói đến đúng lý hợp tình vậy chứ! Dư Côn gào to vào điện thoại ba tiếng, bên kia đã truyền đến tiếng tút tút báo máy bận. Sau tai là tiếng cuồng phong gào thét, thân thể Dư Côn thoáng rụt lại, tức khắc một đám lông trên đầu lão liền bị chém rụng —— lão lập tức ứa mồ hôi lạnh, may là chưa biến về nguyên hình, nếu không đám lông trên người chắc cũng trụi luôn! Tầng mây dày đặc nặng nề bị một kích kia chém đến tách rời, khiến cho thành phố bên dưới đang êm đẹp bỗng nhiên phải hứng chịu một cơn mưa rào, một loạt tia sáng chói lòa chợt lóe, ngẩng đầu lên chỉ thấy hai bên tầng mây cuồn cuộn chớp động, ở chính giữa lại như bị ai xé mở ra một khe hở dài. Còn ở phía trên? Rất cao, mắt người thường không thể thấy được. "Trả lại đầu cho ta!" Tay trái cầm lá chắn vuông bằng đồng đen, tay phải vung vẩy một cây búa lập lòe phát sáng, kẻ khổng lồ không đầu kia gào thét, mang theo tiếng sấm chớp mơ hồ rền vang, búa lớn mạnh mẽ vung lên, tầng mây lập tức vỡ vụn. "Ta không biết đầu ngươi ở đâu cả... Bàn Cổ Đại Thần ơi, quả táo của ta!" Dư Côn hét thảm một tiếng, tay phải cầm lấy chiếc di động đã bị chém đứt đôi. "Ta liều mạng với ngươi!" Ném luôn nửa cái di động tàn phế kia, thân thể Dư Côn chợt như một quả bóng mà dần dần phình to ra, bộ dạng con người hoàn toàn biến mất, linh khí cuồn cuộn mạnh mẽ, mãnh liệt phun trào như thể muốn bùng nổ, biển mây tựa như bị máy hút bụi hút vào mà nhanh chóng tụ lại, tiếp đó —— một đôi cánh đen bóng khổng lồ chợt vỗ mạnh, che khuất cả bầu trời. Chúng ta cũng cần phải nhắc nhở một chút về vị trí hiện tại của Dư Côn. Ừm, bờ Đông nước Mỹ, bên Thẩm Đông thì là buổi tối, mà bên này vẫn là ban ngày. Mặt trời bỗng nhiên khuất bóng trên không trung, đưa tay không thấy được năm ngón, những người đang lái xe trên đường cũng không nhịn được mà vươn đầu nhìn ra, mọi người từ trong các tòa nhà và cửa hàng cũng rối rít chạy ra ngoài, muốn nhìn thử xem có chuyện gì. Chẳng ai nghe nói hôm nay có nhật thực cả! Mà còn là nhật thực toàn phần nữa chứ! Một tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, trên nóc thủy tinh của tòa nhà cao nhất rầm một tiếng xuất hiện mấy vết rạn, còn các loại máy móc thu tín hiệu vệ tinh, thu năng lượng mặt trời, thậm chí là cột thu lôi đặt trên sân thượng của các tòa nhà cao tầng đều xoẹt xoẹt phát ra tia lửa điện, từ một tia lửa mỏng manh sau đó trực tiếp nổ tung, hừng hực bốc cháy. Những giàn sắt bắt đầu ngã nghiêng, trượt về phía lan can, sau đó rớt thẳng xuống dưới. Ở trên đường, tiếng kêu than sợ hãi vang lên rợp trời, mọi người nhao nhao chui vào các cửa hàng bên đường để tránh né, không ít người vứt xe mà chạy, những mảnh vỡ rơi rớt trước hết đập vào lớp cửa thủy tinh của các tòa nhà xung quanh, sau đó các giàn sắt cháy sém liền ầm vang một tiếng rơi xuống đất, trực tiếp đè bẹp hai chiếc ôtô thành sắt vụn, đám người đang liều mạng chạy trốn nhanh chóng lao về phía trước, bình xăng ôtô bị rò rỉ sau khi bén lửa thì lập tức nổ tung. Sóng xung kích từ vụ nổ khiến cho linh kiện ôtô như thể ám khí mà đồng loạt bay ra ngoài, lập tức có người máu me đầy mặt ôm đầu lăn lộn, nếu xui xẻo thì cũng có khả năng mất mạng ngay tại chỗ. Sự cố tương tự cũng xảy ra với các tòa nhà cao tầng ở những thành thị xung quanh, tiếng thét gào sợ hãi của đám đông không ngừng vang lên. "Oh, my God!" "Is this the end of the world?" Tận thế thì có lẽ còn chưa tới đâu, chỉ là có "người" vượt biên đánh nhau thôi. "Kia rốt cuộc là thứ gì!" Lúc những người phụ trách nhìn thấy hình ảnh do vệ tinh toàn cầu chụp được thì trong nháy mắt đều té từ trên ghế xuống đất. "Một con chim rất to." Trước tiên phải thông báo cho người phụ trách của ban ngành đặc biệt Trung Quốc cái đã, dù sao trời sập cũng đã có kẻ gánh, người nọ cố gắng giữ bình tĩnh, khô khốc cất tiếng. Đôi cánh giang rộng bao trùm cả bốn tiểu bang Hoa Kỳ, OMG dù có là Godzilla cũng chưa chắc lớn được như vậy. "Tên đó không phải là chim..." Triển Viễn vứt cái mũ lưỡi trai xuống ngay tại chỗ, lấy tay đỡ trán, dứt khoát xoay người bước ra ngoài: "Cho hắn đánh đi, dù sao đám lông trên người hắn cũng sắp trụi hết rồi!" "Đại sư?" Bên cạnh có người nhanh chóng ngăn lại, dù gì thì cũng phải giải thích chút chứ, vệ tinh quay được hai kẻ này là từ hồ Phàn Dương bay ra, chạy vòng quanh trái đất hết bảy vòng, sau đó lại tới Thái Bình Dương mà đấu võ. Chờ xem, mười phút sau người ta sẽ gửi văn bản xuống khiển trách cho coi, bất luận lý do đưa ra có hoang đường đến mức nào, đại sư ngài cũng phải nhanh chóng bịa ra một cái chứ! "Xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, nói cho bên kia biết, nếu muốn giảm thiểu tổn thất thì nên nhanh chóng ban bố cảnh báo sóng thần trước đi!" "Hả?" Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn... Hóa hình thành điểu, kỳ danh là Bằng, chỉ phần lưng của Bằng thôi thì không biết đã dài mấy ngàn dặm... Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắc Minh có cá, kỳ danh vi Côn. Côn to lớn, chẳng biết to mấy ngàn dặm. Hóa hình thành điểu, kỳ danh vi Bằng. Lưng của Bằng, chẳng biết dài mấy ngàn dặm. Nộ liền bay, cánh nếu buông che khuất mây. Cũng là điểu, hải vận di chuyển bằng Nam Minh. *Bắc Minh: biển Bắc. Nam Minh: biển Nam. Ý là, thuở trước biển Bắc có một con cá rất lớn, nghe nói là hằng năm, nó sẽ bước ra khỏi nước hóa thành chim to, bay từ biển Bắc đến biển Nam đi du lịch (ê),lúc kỳ nghỉ chấm dứt, lông trên người nó sẽ rụng hết, sau đó chắc là biến lại thành cá ha ← ←
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]