Trời nắng chói chang, người qua đường nếu không phải bung dù thì cũng là đội mũ che nắng, ngay cả nhóc ly miêu cũng rúc vào trong ba lô, chỉ có duy nhất một mình Thẩm Đông là mang dáng vẻ đặc biệt hưởng thụ mà đi dạo trên đường lớn.
Ánh mặt trời thật tốt! Cảm giác chân được chạm đất thật tốt!!
Cái gì mà giới Tu Chân giới U Minh, mấy chuyện tào lao nhảm nhí đều ném ra sau đầu hết, có hành khách bình thường ngồi trên xe buýt công cộng thật thân thương làm sao, có tài xế lái xe taxi thật tuyệt vời làm sao! Đây mới chính là cuộc sống bình thường!
Thẩm đông nhanh tay lẹ mắt chụp được Đỗ Hành đang chuẩn bị vươn tay ra, cực kỳ cảnh giác:
"Anh định làm gì?"
"... Cậu muốn đi bộ về nhà à?"
Đỗ Hành đánh với Trịnh Xương Hầu một trận, sau đó chỉ kịp đi tìm Triển Viễn, đưa Thẩm Đông từ trong cục cảnh sát ra ngoài, hoàn toàn không có thời gian trở về tìm chiếc xe kia của y. Bỏ Thẩm Đông ở lại hiện trường chỉ toàn phế tích kia cũng là có lý do, một thanh kiếm không thể bị đánh chết, Thao Thiết cũng sẽ không có hứng thú gì với Thẩm Đông, mà cái tên Trịnh Xương Hầu đang đỏ mắt gào thét kia mới thực sự là nguy hiểm, đương nhiên phải dẫn dắt gã rời đi.
"Không cho phép nhúc nhích, để tôi đón xe!" Thẩm Đông cảm thấy hắn phải xếp cái câu mỗi lần ngã là một lần bớt dại vào trong đại cương hành động của mình mới được.
Nhưng ngày nắng nóng thế này, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336084/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.