*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xưa có thần thụ, tên gọi Kiến Mộc, Đào Đô.
Khoảng cách xa nhất giữa các nhánh cây Đào Đô ước chừng ba ngàn dặm, nghe nói trên đó đã từng có một con gà, một khi nó đã bắt đầu gáy vang thì bầy gà trên khắp thiên hạ cũng đều gáy theo (thật ra cái cây này là gác chuông đúng không = =) về sau, Đào Đô cũng chung số phận với Kiến Mộc mà bị chặt mất.
Cái đó gọi là thần tiên tư phàm, đại thụ tao ương. (thần tiên nhớ trần thế, đại thụ gặp tai ương)
Trong thần thoại thì bảo là chặt đứt thang trời, nhưng thật ra chính là đốn đổ cây, nhất định đừng ảo tưởng rằng có một cái thang dây thật dài có thể nối liền thế gian và thiên đình, cũng đừng nghĩ rằng có một dãy cầu thang đá treo lơ lửng giữa trời. Ở cõi tiên hễ có vấn đề gì xảy ra, Thiên Đế cũng chẳng quan tâm mình có phá hoại môi trường hay không, cứ thế mà cho hai cây đại thụ có khả năng trúng tuyển làm kỳ quan thế giới kia bị chém thành bã vụn luôn.
Hiện giờ, giới Tu Chân phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể trồng ra được một cây Kiến Mộc. Hình dạng của nó vô cùng kỳ quái, tự bản thân nó cũng có thể tạo ra một không gian khác, không những thế, nó còn nhờ vào bộ rễ mà từ từ mở rộng phạm vi, vì để hấp thụ ánh mặt trời, tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336082/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.