Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà khỏi quan tâm đó là mùi thịt nướng hay là mùi Channel No.5 đi, con chó dữ phía sau cũng cứ như vừa cắn thuốc mà tru lên, hăng hăng bổ nhào về phía trước, chỉ có đồ ngu mới không lo chạy, vì thế tốc độ cực hạn lại được nâng lên một tầm cao mới, cái chân ngắn cũn của Thạch Lưu bị vấp một cái, phát ra tiếng kêu đầy thảm thương.
Nó lăn tới lăn lui trên mặt đất, hòng tránh né bị người ta giẫm đạp.
Cuối cùng, nó lê lếch cái thân thể dính đầy bụi đất lồm cồm bò dậy, Thẩm Đông rơi rớt ở vị trí chót nhất bỗng nhiên nhanh trí, xách đám lông sau gáy nó lên. Vì thế Đào Khuyển miệng đầy nước dãi, cứ thế lướt qua bên người Thẩm Đông, chẳng thèm ngoảnh lại mà tiếp tục dí sát theo kẻ thứ hai từ dưới đếm lên là Trì Mậu.
Thẩm Đông chống đầu gối, sau đó liền ngồi bẹp ra đất.
Nhìn phía trước bụi mù cuồn cuộn, kẻ kêu người khóc, tâm tình của hắn bỗng dưng sáng sủa hẳn lên.
Nhóc ly miêu dựa cả người vào lòng Thẩm Đông, có chết cũng chẳng chịu nhúc nhích thêm chút nào nữa, Thẩm Đông cầm móng trước của nó lên, vừa buông ra thì liền xụi lơ, hắn liền nắm lông buộc nó ngẩng đầu lên, đến lúc thả ra cũng lại ỉu xìu xuống.
"Này, mày cũng đâu có sợ con chó đó, tại sao còn chạy theo làm gì?"
"Liu~" là sợ bị mấy người giẫm đạp cho nên mới liều mạng chạy ấy chứ!
Dù Thẩm Đông có chọc phá nó như thế nào, Thạch Lưu vẫn cứ thẳng đơ nằm bẹp một chỗ, bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay vươn ra, đè chặt lại cái đuôi của nhóc ly miêu.
Thẩm Đông quay đầu nhìn sang, thì ra là cái tên Lôi Thành ngay cả đứng cũng đứng không nổi kia.
"Cậu chui ở đâu ra vậy? Tuy rằng cậu là quỷ, nhưng cũng đừng bày đặt đi cos tang thi chứ!"
"Khốn nạn... Cậu cái đồ thấy chết không cứu..." Lôi Thành vừa thở hổn hển, vừa gắng gượng bay tới bên cạnh hắn rồi nằm bẹp luôn ra đất. Từ cái lần Thẩm Đông biểu diễn màn kịch "Dũng giả đại chiến ma thú" đầy phấn khích ở trên giường chung tại lều quân, sự sợ hãi của Lôi Thành đối với hình dạng dữ tợn của Thạch Lưu liền bay biến không còn sót lại chút gì. Đương nhiên, nếu bạn thấy người anh em tốt của mình không kiên nhẫn dùng chân đạp ác long, nhấc móng vuốt ác long lên, chọt nó gãi nó đè nó không buông, bạn cũng sẽ tự động chuyển hình tượng con ác long to lớn dữ tợn đó thành một cái gối ôm cỡ lớn mà thôi.
Dù có sợ hãi theo bản năng, nhưng vào những lúc Lôi Thành muốn bà tám hoặc mệt như chó chết giống bây giờ đây, cậu ta liền chẳng thèm đếm xỉa đến nó nữa.
"Này, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, bọn họ rất nhanh sẽ chạy xong một vòng rồi về tới đây đấy!"
Chạy một vòng quanh quân doanh cũng tương đương chạy 800 mét, với tốc độ của những kẻ phi nhân loại thì chỉ cần một phút.
Ngón tay Lôi Thành chống xuống khe hở giữa những tảng đá xanh trên mặt đất, cố gắng lê thân thể đứng dậy, nhưng hiển nhiên chỉ phí công, bởi vì trước khi chạy bộ, tay trái của cậu ta đã bị buộc chặt với Lang Nha Bổng, thế nên cậu ta lại té bẹp ra đất, mặt mũi đều cắm xuống tiếp xúc thân mật với đất mẹ bao la.
"Au——" đau đến chảy cả nước mắt.
Lớp huấn luyện này không biết nằm tại nơi nào, dường như cũng giống với siêu thị Sơn Hải, cho dù là ma quỷ bước vào, cũng sẽ biết đói bụng như thường, còn có thể nếm được mùi vị, có thật thể, biết đau đớn, có thương tích nhưng sẽ không chảy máu.
Thẩm Đông cũng chống tay xuống đất chuẩn bị đứng dậy, còn thuận tiện trêu chọc: "Cái mũi lệch rồi chưa?"
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đưa tay cẩn thận sờ soạng tảng đá trên mặt đất, chẳng lẽ vì nó rất lâu đời cho nên bề mặt có hơi gồ ghề sao? Thứ này cũng không giống với khe nứt, mà tựa như hoa văn được điêu khắc lên, rất có quy luật...
"Thẩm Đông!" Lôi Thành lau lau mấy giọt nước mắt sinh lý vì đau đớn mà trào ra, ngạc nhiên bắt đầu gõ gõ mấy viên gạch trên đất, "Mau đến xem này, đây không phải là từng phiến nhỏ, không đúng, đây căn bản là cả một phiến đá to!"
Móng tay cắm xuống khe hở trên tảng đá rồi bới lên, ngoại trừ một lớp rêu dày, bên dưới rõ ràng còn có một cái rãnh nhỏ do hai phiến đá đặt kề nhau tạo thành, tất cả đều là dính liền với nhau.
Thẩm Đông cứ thế sờ soạng lần theo những tảng đá, phát hiện tuy rằng chúng nó được sắp xếp rất có quy luật, nhưng cũng không quá chỉnh tề, vẫn có nhiều chỗ hơi lệch. Nếu không biết chúng nó là cả một chỉnh thể, ắt sẽ cho rằng những tảng đá ở đây có tảng to, có tảng nhỏ.
"Đờ mờ, đây rốt cuộc là thứ gì?" Lôi Thành bước lên trước vài bước, phát hiện độ nông sâu giữa các khe đá cũng không xê xích nhau là bao, bên trong lại nhét đầy rêu xanh, thật sự rất khó nhìn ra dấu vết.
Là một pháp trận siêu lớn ư?
Thoáng cái, trong não Lôi Thành đã tự động nhồi nhét những cảnh tượng trong game, tại một hang động nào đó trong phó bản của BOSS nào đó, tất cả hoa văn trên mặt đất đều đồng loạt hiện lên, lấy góc độ từ trên nhìn xuống thì có thể dễ dàng phát hiện đó là một đồ án, nghe nói có thể thêm máu tăng phòng ngự. Cái này gọi là ưu thế sân nhà, hệ thống đi kèm.
Chẳng lẽ hiện trạng của giới Tu Chân đã ác liệt đến như vậy rồi sao? Ngay cả lớp huấn luyện cũng phải có trận pháp thần bí bảo hộ, bình thường thì chỉ là những phiến đá, trong lúc nguy cấp thì liền thể hiện ra công năng của một trận pháp phòng ngự.
—— cậu nghĩ nhiều quá rồi!
"Đúng rồi, Lôi Thành cậu có ngửi được mùi gì hay không?" Thẩm Đông lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.
"Vừa rồi quả thật có mùi hàu nướng và mùi cologne... A? Nhưng ở đây không có." Lôi Thành tiếp tục sờ soạng mặt đất, kết quả chẳng thấy được hình Thái Cực, cũng chẳng mò ra được đồ tuyến Bát Quái.
*Hình Thái Cực, Đồ tuyến Bát Quái: mấy thứ thường được vẽ trong trận pháp.
Lúc này, ở xa xa chợt truyền tới đến gọi của vị tướng quân trẻ tuổi kia:
"Huấn luyện chấm dứt, toàn bộ tập hợp!"
Này thì hay rồi, đứng nổi hay không đứng nổi thì cũng phải nhanh chóng lếch qua, người đến trễ 300 vòng!
Thẩm Đông quyết định lần này cứ đứng ngoài nhìn Lôi Thành tự đi tìm chết đi, khỏi cần liều mình chết chung với cậu ta làm gì cho mệt, hắn nhanh chân chạy đến mảnh đất trống nơi võ trường.
Nhưng lần này bầu không khí dường như có gì đó không đúng lắm, ngoại trừ những học viên đứng thở hổn hển như sắp chết tới nơi, vị tướng quân vận giáp xích đi tới đi lui ở phía trước vẫn không nói một lời.
*Giáp xích: Hán Việt là Tỏa Tử Giáp, mò mãi mới đc cái tên.

Chưa đến vài phút sau, mấy tên xui xẻo đến bò cũng bò không nổi như Lôi Thành đều bị binh lính túm lấy ném tới võ trường, Lôi Thành bị ném vừa trúng vào người thụ yêu, liền theo bản năng mà vươn tay ôm chặt đầu tên kia, sống chết không buông.
"Cứu mạng, phi lễ ——" thụ yêu lồng lộn rú lên, cái đầu gỗ kia bị Lang Nha Bổng cắm vào nhìn thật thảm thương!
"..."
Vị văn sĩ triều Tống kia vội vội vàng vàng sải bước đi ra, sau đó vung tay lên, lập tức liền có hơn mười binh lính đem tới một đống đồ vật linh tinh lang tang, đặt trước mặt những học viên của lớp huấn luyện.
Đó đúng là hành lý của bọn họ.
Trước mặt Thẩm Đông là hai cái ba lô, mà trước mặt Trì Mậu là cái túi vải bố sọc hồng sọc xanh ngày đó.
Hai chân Trì Mậu lập tức mềm nhũn, thiếu điều quỳ rạp xuống, mang theo binh khí mà chạy đã đủ thảm rồi, nếu vác thêm cái đống gia sản nặng ký này nữa, cho dù kích cỡ của bàn ghế giường tủ nhà gã chỉ là phiên bản chuột, nhưng cũng đủ khiến gã bi thương không khỏi nổi đó!
"Bây giờ có một tin xấu."
Lão tiên sinh vừa nói một câu, phân nửa đám yêu ma quỷ quái đã lập tức mềm nhũn.
Chạy đến điên loạn như vậy nếu còn chưa tính là "tin xấu", vậy cấp độ chân chính của tin xấu đó rốt cuộc là gì?
"... Khụ, ta biết tất cả mọi người đều sẽ rất thất vọng, nhưng lão phu vẫn không thể không nói, bởi vì có chuyện xảy ra, lớp huấn luyện của chúng ta không thể nào tiếp tục tiến hành được nữa, chỉ có thể tạm thời bỏ dở ——"
"Vạn tuế!"
Một mớ túi tung bay, binh khí tung bay, ngay cả nhóc ly miêu cũng tung bay.
Thạch Lưu hoảng loạn giãy dụa, tứ chi quơ quào, bởi vì đám người quá mức kích động, cho nên trong đám đồ vật bị ném bay chỉ có mình nó là vật sống!
Lão tiên sinh giảng dạy lớp huấn luyện vuốt râu, nhìn đám yêu ma quỷ quái hưng phấn kích động dâng trào kia, nói một câu cứ như tạt một gáo nước lạnh: "Nghĩa là các ngươi không thể thông qua khảo hạch, không lấy được giấy chứng nhận, không tìm được việc làm."
"..."
Thụ yêu lắc lắc nhánh cây quất bay Lôi Thành, hào phóng nói: "Chỉ cần có thể sống sót ra khỏi lớp huấn luyện này, ta sẽ không còn sợ Thiên Lôi nữa!"
"Đúng vậy, chỉ cần không phải học lớp huấn luyện này, ta sẽ không còn sợ bất kỳ bùa chú hàng yêu trừ ma nào trên thế gian nữa!"
"Cho dù nộp hồ sơ không xin được việc làm, ta cũng có thể đi quét rác!" Còn có thứ gì khó khăn hơn cả việc đánh trận ở giới Tu Chân sao?
"Ta đi tìm một đạo sĩ thành lập nhóm, hắn phụ trách đuổi quỷ, ta phụ trách gây chuyện!"
"... Ta... ta!" Ông anh lão hổ nhìn nhìn thằng em còn đang cắn móng vuốt của mình, cắn răng, ngửa cổ nói, "Chúng ta có thể tìm đại một ngọn núi nào đấy, sau đó hiện nguyên hình rồi chờ bị đưa vào sở thú!" Không học lớp huấn luyện này thì cũng chẳng chết đói được đâu, hừ!
"Ha ha!"
Thẩm Đông cười đến chết đi sống lại.
Cái đám người này thuộc dạng gì vậy! Tương lai của giới Tu Chân thiệt là mờ mịt mà.
"Haiz, thói đời ngày nay!" Lão tiên sinh lắc đầu, cất bước đi mất.
Vị tướng quân vận giáp xích dường như không có tâm trạng đếm xỉa tới vẻ hào hứng của bọn họ, thẳng thừng tuyên bố:
"Kiểm tra lại đồ đạc các ngươi mang theo, đợi chút nữa lập tức lên xe rời khỏi nơi này."
Trong quân doanh cổ đại chợt xuất hiện một con đường ngoằn ngoèo, hai bên là hai vách núi, một chiếc xe buýt du lịch lặng lẽ đậu nơi đó, chỗ đầu xe phát ra ánh đèn mờ ảo, thật đúng là vô cùng thân thuộc, quả thật có chút cảm giác xúc động cứ như có thể lập tức trở lại nhân thế.
Lôi Thành vừa vui sướng vừa rối rắm.
"Cậu nói thử xem, nếu tớ không tìm được việc làm, không kiếm được tiền, không mua nổi Cố Hồn Đan thì làm sao bây giờ?"
"Lên xe đi, đừng nói nhảm nữa!" Thẩm Đông tức giận nói.
"Cậu còn thiếu nợ Đỗ Hành..." Nợ tiền của cao thủ đệ nhất ở giới Tu Chân, muốn trốn cũng trốn không được nhỉ.
"Nhắc lần nữa coi chừng tớ đánh văng cậu đấy!"
"Cậu giận dỗi gì chứ?" Lôi Thành thật phiền muộn, đây là chuyện trọng đại liên quan đến sống chết của cậu ta, cậu ta còn chưa nổi điên thì thôi chứ.
Kết quả Lôi Thành vừa leo lên xe, Thẩm Đông đã bị người ta ngăn lại.
"Khoan đã, cậu không được lên!" Chính là người phụ nữ trung niên cầm loa, lúc trước còn xoát vé cho bọn họ, bà ta liếc nhìn nhóc ly miêu đang đu bám trên ba lô của Thẩm Đông, quả quyết lấy ngón tay chỉ sang, "Còn mày cũng không được."
"Tại sao?" Thẩm Đông không hiểu.
"Các người không mua vé khứ hồi."
Thẩm Đông cực kỳ 囧, chẳng lẽ người ở giới Tu Chân đều có đôi mắt X- quang, không cần xem thẻ cũng biết hay sao?
"Bây giờ tôi..." Thẩm Đông chợt nghẹn, trong thẻ của hắn hoàn toàn chẳng có tiền!
Cúi đầu nhìn Thạch Lưu, nhóc ly miêu liền thảy cho hắn một nụ cười vô tội khờ dại.
"Mau! Nhả cái thẻ ra cho tao!" Thẩm Đông còn vội vàng quay đầu hỏi nhân viên xoát vé, "Bao nhiêu tiền một vé?"
"Tạm thời không cung cấp dịch vụ mua vé bổ sung!"
Nhân viên xoát vé hùng hổ lấy tay kéo cửa xe, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Sau đó chiếc xe buýt còn rất bài bản mà nhấn kèn hai cái, cua đầu xe, rồi chạy về phía bóng tối vô tận.
"Này!" Thẩm Đông vác trên người hai cái ba lô, chạy theo phía sau.
Hắn chợt nghĩ, không cho hắn lên xe, vậy hắn cũng có thể đi ra ngoài theo con đường này mà! Chỉ cần vào đến nội thành Hàng Châu, trên người có tiền nhân loại/ nhân dân tệ chẳng lẽ còn sợ không về lại thành phố được hay sao? Giấy căn cước còn ở chỗ Đỗ Hành, không mua được vé xe lửa thì có thể mua vé xe khách, cùng lắm thì đi báo mất giấy tờ tùy thân, ai sợ ai nào!
Thế nhưng!
Thẩm Đông chợt dừng chân, kinh hoàng nhìn chiếc xe buýt kia dựng thẳng 90 độ mà chạy xuống con đường phía dưới.
Hắn thấp tha thấp thỏm thò một chân ra ——
Thật sự là treo lơ lửng đó! Y như vách núi xung quanh quân doanh, chiếc xe buýt du lịch kia đương nhiên là men theo vách đá mà chạy thẳng xuống, sao lúc tới đây hắn lại chẳng hề hay biết thế này!
Hắn kéo mở khóa ba lô, nhét nhóc ly miêu vào trong, tiện tay lấy ra một cái đèn pin.
Bật công tắc lên, cầm đèn chiếu xuống bên dưới, ngọn đèn yếu ớt rọi không đến đáy, chỉ có thể thấp thoáng trông thấy cánh cửa sổ thủy tinh phía sau xe buýt. Ánh sáng dần dần phân tán, đến một khoảng cách nhất định thì liền như bị bóng tối nuốt chửng.
Thẩm Đông vươn tay sờ soạng mặt đất dưới chân mình, vẫn là những phiến đá xanh, bên trong khe hở mọc đầy rêu. Thế nhưng con đường từ đây trải dài xuống vách núi cũng y chang như thế này...
Hắn không suy nghĩ sâu xa gì thêm mà cứ đi dọc theo vách núi gần 300 mét, bỗng nhiên đèn pin rọi đến một ngã rẽ ở con đường phía trước.
Thẩm Đông tiếp tục bật đèn bước về phía trước, phát hiện đây là một con đường nhỏ rộng chừng mười thước, hai bên cũng là hai vách núi, hắn càng đi càng cảm thấy nghi hoặc, những tảng đá trên mặt đất trông thì rời rạc nhưng thật ra là một chỉnh thể này rốt cuộc là thứ gì —— ánh đèn chợt rọi tới một bóng người đang đứng trước mặt.
"Choang!" Hắn giật nảy người, đèn pin rơi xuống, cái đèn lăn tròn một hồi rồi liền rớt thẳng xuống vách núi.
"Sao cậu lại chạy đến đây?"
Đỗ Hành liếc nhìn cái đèn pin lăn xuống vách núi rồi dần dần biến mất vào trong bóng đêm kia, thong thả bước về phía hắn.
"Dừng, dừng! Anh đứng ở đó, không được nhúc nhích, đúng!" Thẩm Đông thở hổn hển cứ như vừa mới chạy xong 300 vòng, vừa rồi bất ngờ trông thấy Đỗ Hành, suýt chút nữa là hắn quay đầu bỏ chạy luôn rồi, đây là cái người mà hắn tuyệt không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này!
Thật là rối rắm quá đi!
Nếu hắn là yêu quái, vậy cũng chẳng ai quy định yêu quái không thể sinh sống như một con người bình thường. Nếu hắn là một người tu chân đã quên hết quá khứ, vậy dựa theo thuật ngữ thời thượng của lớp huấn luyện thì có thể gọi là trải nghiệm lại tình đời. Dù sao cũng có quy tắc là không ai được kể lại sự thật cho người mất trí nhớ mà, không phải sao?
Nhưng hắn cố tình lại chẳng thuộc loại nào trong cái đám trên kia cả! Ngay cả sinh vật sống cũng không phải! Chỉ là một thanh kiếm —— khốn nạn, hắn thật sự hy vọng cái suy đoán này là sai!
Kiếm có quyền chọn lựa không? Có thể sống như bản thân mong muốn không? Câu trả lời là không! Có lẽ hắn thậm chí còn chẳng có quyền sở hữu bản thân nữa ấy chứ! Bởi vì kiếm là thuộc về Đỗ Hành!! Khốn nạn, vậy đây là sự thật đằng sau chuyện Đỗ Hành cướp mất giấy chứng minh của hắn, ngay cả vé xe lửa cũng tự y đi mua, còn sống chết không chịu trả giấy căn cước cho hắn đó à?
"Trước tiên anh nói cho tôi biết, đây là đâu?"
Thẩm Đông vươn tay ấn cái tên nhóc ly miêu không yên phận cứ loi nhoi cạy khóa ló đầu ra ngoài vào lại trong ba lô, lại dùng giọng điệu cổ quái hỏi, "Hay là quản lý Đỗ đây muốn nói cho tôi biết, anh định tiết kiệm tiền vé xe, cho nên đặc biệt tự mình lái chiếc xe hơi phổ thông kia đến lớp huấn luyện đón tôi và Thạch Lưu?"
Mẹ nó, sao câu này nghe kỳ quái vậy! Chết tiệt, giống như hắn và Thạch Lưu đều ngang hàng với nhau ấy!
"Thạch Lưu?" Đỗ Hành có chút mờ mịt.
"Chính là nó, đừng có nói với tôi rằng cho tới bây giờ anh vẫn chưa có ý định đặt tên cho nó, ngay cả việc nó có tên anh cũng cảm thấy kinh ngạc đấy nhé!" Thẩm Đông nói một tràng, bỗng nhiên cảm thấy giận dữ một cách khó hiểu, ngay cả bản thân hắn cũng không biết cơn giận này từ đâu mà ra.
"...Đúng vậy." Đỗ Hành nhìn thoáng qua Thẩm Đông.
"Ui, này là sao đây?" Trong bóng đêm vang lên giọng nói của lão Dư Côn mập mạp, ở nơi này, Thẩm Đông không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, Đỗ Hành Dư Côn lại cứ như chẳng phải chịu chút ảnh hưởng nào, lão hổn hển chạy tới:
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đi lên ngọn cây xem thử vì sao Kiến Mộc lại đột nhiên nở hoa."
"Ngọn cây?" Thẩm Đông nghi hoặc.
"A? Chúng ta đang đứng trên một thân cây mà, cậu không biết hả?"
*Kiến mộc: một loại cây thần được dân chúng thời thượng cổ sùng bái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.