Sinh tại Tô Hàng, táng ở Bắc Mang. Núi Bắc Mang nằm gần cố đô Lạc Dương, tuyệt đối là âm trạch phong thủy hàng đầu. Mấy ngàn năm nay nơi này là chỗ mai táng của vô số danh nhân văn khách, vương hầu quý tộc... Nhưng phong thủy một khi hình thành không phải sẽ không thay đổi. Khí âm trạch quá nhiều, chậm rãi tích tụ mấy ngàn năm, cuối cùng khiến cho một cái hang nằm đâu đó dưới vách núi Bắc Sơn xuất hiện một khe nứt tối tăm sâu thẳm. Vô số khí đen từ bên trong tràn ra, hấp thu các loại chấp niệm và oán hận từ cuộc sống, ngày càng trở nên khổng lồ. U Minh Yêu Ma là một thứ tên gọi rất mơ hồ, trong đó bao gồm hai thứ mà Phật gia thường gọi là tâm ma và thiên ma, là lệ quỷ khiến cho tu sĩ lạc mất bản tâm, thậm chí nhập vào ma đạo. Một phần trong số chúng còn có hình dạng, có rõ ràng cũng có hư ảo, phần lớn đều không có lý trí, chỉ ghi nhớ hai điều là phá hoại và giết chóc, một phần nhỏ trong đó lại cực kỳ gian xảo —— toàn bộ bọn chúng đều bị phong bế trong một vùng không gian hư vô mà tự giết hại lẫn nhau, những con có sức mạnh yếu nhất có thể thông qua những địa điểm đặc biệt nào đó trên trần gian để lẻn ra ngoài, ví dụ như bệnh viện hay những ngã tư đường. Nhưng phần lớn U Minh Yêu Ma lại chỉ có thể tấn công vào khe nứt lớn nhất giao thoa với nhân gian, kết giới ở núi Bắc Mang! "Người đến kiểm tra kết giới lần trước rốt cuộc là ai?" Đứng trên đám mây nhìn xuống, vách núi kia đã bị từng đám sương đen cắn nuốt, người có tu vi thấp hoàn toàn chẳng dám tới gần. Những vị thủ lĩnh của giới Tu Chân, người thì cưỡi gió đạp mây, người dùng pháp bảo, kẻ cưỡi phi kiếm, thậm chí có người dùng cánh của mình mà bay, tất cả đều trưng ra vẻ mặt rất khó nhìn. Kết giới núi Bắc Mang tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng đều liên kết với nhau, mỗi canh giờ đều biến đổi thành một dạng khác biệt. Kết giới này luôn được tu sửa hàng năm, không hề gián đoạn, thậm chí còn sử dụng thêm mấy xe linh thạch để chế tạo trận pháp trung tâm, tuyệt đối còn hết lòng hết dạ hơn cả hệ thống bảo trì trang web của loài người. Kết giới mười hai canh giờ đều có người bảo hộ, nhân tiện đề phòng sự tấn công của đám yêu ma được sinh ra từ việc hấp thu oán hận chấp niệm ở nhân gian. Nhưng không ngờ nó vẫn —— "Bởi vì 15 tháng bảy âm khí quá thịnh, cho nên người đến đây xem xét kết giới có lẽ là..." "Là ta." Biểu tình của Đỗ Hành vẫn không thay đổi, y đứng bên cạnh lão Dư Côn đang không ngừng lau mồ hôi, trên người vẫn là chiếc áo sơmi và quần jean hàng vỉa hè không có nhãn hiệu, cho dù đối mặt với một loạt ánh mắt chăm chú tức giận của một đám phi nhân loại cũng không có chút áp lực nào, chỉ lãnh đạm nói: "Mười ngày trước, kết giới núi Bắc Mang không có bất cứ dấu hiệu tổn hại nào." "Vậy với tình hình bây giờ, ngươi định giải thích như thế nào?" Lập tức có một đạo nhân lên tiếng chất vấn. Đỗ Hành vẫn không có động tác gì, chỉ nhướng mày: "Ta không ngại để ngươi đi bắt một con yêu ma tới hỏi." "Ngươi —— " Ngươi khinh người quá đáng! Trong lòng Dư Côn lặng lẽ giúp người kia bổ sung hết câu nói, lập tức tiếp tục dùng khăn tay lau lấy lau để mồ hôi rịn ra trên trán, còn vừa than dài thở ngắn. Giới Tu Chân thật sự không còn lớn mạnh như trước, nhìn đi, ngay cả một câu mắng chửi cũng chả có ý gì mới mẻ cả. Phía trước là một ông lão râu tóc trắng xóa đi chân trần, ông ta vừa ra sức phe phẩy một cây quạt lớn cao khoảng nửa người, mạnh mẽ áp chế đám sương đen cuồn cuộn kia, vừa thổi râu trừng mắt mà kêu la: "Này, ta nói các ngươi ầm ĩ xong chưa, còn không nhanh đến giúp một tay đi! Ui cái thắt lưng già nua của lão!" Ở bên dưới vách núi, trận chiến đã bắt đầu, từng đám sương đen không ngừng ngưng tụ thành hình thể, phát ra tiếng huýt gió kinh người mà sắc nhọn, xé toạc tất cả mọi thứ mắt thường có thể thấy được. Người đối chiến với bọn chúng chẳng cần biết là yêu quái hay tu sĩ, tất cả đều hùng hùng hổ hổ xách theo binh khí pháp bảo hăng hái đánh giết, xem tình hình này thì việc bảo vệ cho cửa động hẳn là không có vấn đề. Thế nhưng lại có một đám sương đen rất nhỏ từ trong đám người luồn lách chui ra, nhanh chóng chạy biến. Những thứ này đều là yêu ma cấp thấp chẳng làm nên trò trống gì, cho dù để cho chúng đi hại người thì cũng chả có khả năng, trong lúc rối ren thì chẳng ai có thời gian đếm xỉa tới chúng. "Hì hì, ha ha ha." Sau khi bay ra khỏi núi Bắc Mang, đám sương liền tản ra bốn phía, cười quái dị rồi nhao nhao hướng về phía thành thị phồn hoa. Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã đi được ngàn dặm, hướng thẳng đến nơi có "món ăn ngon lành". "Kỳ lạ, sao bỗng dưng mệt mỏi quá." Trong tòa nhà cao tầng, một người còn đang tăng ca tại công ty vô thức dùng tay xoa xoa cái trán. Đám sương đen lướt qua thân thể người nọ, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Lầu 24 ở phía đối diện, một người đàn ông say mèm đang đánh chửi vợ con, bỗng nhiên đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói không ngừng cất cao, gã tàn bạo đập nát bình hoa, sau đó gục xuống ghế sofa ngủ khò. Trong một con hẻm nhỏ, đám thiếu niên bất lương hưng phấn đánh đấm cứ như vừa được tiêm máu gà, thậm chí còn lao qua cắn xé nhau. Tại một quán nhỏ vừa khai trương trong khu chợ đêm, cũng đã bắt đầu có người do mâu thuẫn mà lớn tiếng cãi nhau, thậm chí còn xăn tay áo chuẩn bị ẩu đả. Tiếng còi xe cảnh sát rất nhanh đã vang lên khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố, màn đêm buông xuống, đây là một ngày cuối tuần rất bình thường, phần lớn mọi người cũng chưa hề phát hiện ra chỗ nào không ổn, về phần những sự kiện đổ máu liên tục xảy ra, nhất định là do trời quá oi bức khiến cho người ta dễ nóng tính, hoặc là do quá nhiều người uống say. "...Này, đóng cửa sổ lại đi!" Lôi Thành tận mắt trông thấy đám sương đen trên tầng mây chia thành mấy nhánh, phân tán ra khắp mọi nơi trong thành phố, cậu ta lập tức cuộn người chui đến góc tường, liều mạng thúc giục Thẩm Đông. "Trời nóng như vậy, lại không có điều hoà, cậu bảo tớ đóng cửa sổ làm chi?" Thẩm Đông bước qua vỗ vỗ cái TV, từ sau khi Dư Côn nói xong rồi biến mất, TV không hề thu được tín hiệu, vẫn cứ hiện lên hàng loạt chấm trắng nhỏ. "A? Phích cắm đâu?" Thẩm Đông sờ soạng xung quanh TV một hồi cũng không tìm được nguồn điện, cực kỳ buồn bực. "Ngu xuẩn, cái TV của cậu có phải TV bình thường đâu!" Lôi Thành tỏ vẻ chưa từng nhìn thấy cũng biết, TV bình thường mà phát sóng mấy thứ kia à? Còn nói đến kết giới núi Bắc Mang, rồi giới Tu Chân gì đó, nghe thật đáng sợ, chẳng lẽ tận thế đến rồi? "Cũng đúng, dù sao cũng không phải do tớ mua, hư thì thôi!" Thẩm Đông mang giày thể thao chuẩn bị đi ra ngoài. "Cậu đi đâu vậy?" "Ra cửa hàng tiện lợi ngoài tiểu khu mua bia lạnh về uống... Rồi sao?" Dù gì hôm nay cũng được phát 100 đồng tiền thưởng mà, Thẩm Đông nhìn nhìn Lôi Thành. "Tuy rằng lúc cậu còn sống cũng hiếm khi thấy ló mặt tới đây, nhưng người cũng chết rồi, cũng không cần tớ mua thêm phần đồ nhắm với bia cho cậu đâu ha, đợi sau khi tớ về chúng ta vừa uống vừa xem bóng đá ha!" Lôi Thành tức đến thiếu điều bốc khói luôn, không đúng, là tức đến thiếu điều xuyên qua trần nhà bay thẳng lên nóc luôn. "Thằng nhóc cậu là thần kinh thô quá, hay là chập mạch luôn rồi, chẳng lẽ không phát hiện tình hình bên ngoài sao?" "Kết giới núi Bắc Mang chứ gì, trong TV không phải đã nói rồi sao?" Thẩm Đông lười biếng ngáp một cái, sau đó nhún vai nói, "Cậu để ý làm gì? Nếu như là tận thế, mọi người cũng cùng chết hết mà, còn nếu không thì cứ sống như bình thường đi, gấp gáp làm gì chứ!" "Nhưng mà..." "Ây da, đây là Trung Quốc, chẳng có con Godzilla nào từ kết giới chạy ra mà đi hủy diệt thành phố đâu!" Lôi Thành dở khóc dở cười, lại nghe thấy Thẩm Đông ca thán: "Tớ nói này anh bạn, cậu đã thành quỷ rồi, sao lại không thể hạ thấp nhiệt độ nhà tớ xuống dùm chút nhỉ, vẫn nóng y như vậy." "Tớ cũng không phải lệ quỷ!" "Vô dụng quá... Đúng rồi! Có pháp lực không?" Thẩm Đông tiếp tục hỏi. "Sao mà được? Tớ vừa chết chưa tới một tháng đó!" "Không có chuyện làm cũng đừng có lảng vảng quanh nhà tớ như vậy, trở về thăm cô giáo Lâm đi, cô ấy cũng chỉ có một đứa con trai là cậu thôi... Chắc là mấy ngày nay cô ấy khóc nhiều lắm, cậu về báo mộng cho cô ấy cũng tốt!" Thẩm Đông rầm một tiếng đóng cửa lại. Lôi Thành mới vừa chuẩn bị lẩm bẩm "Này còn đợi cậu nói à" lập tức nhìn thấy cái bóng đen kinh khủng dữ tợn kia lại đi ra từ trong phòng, xuyên qua cửa chính, theo chân Thẩm Đông rời đi. —— này rốt cuộc là cái thứ gì vậy?! Sáu giờ chiều mùa hè trời vẫn chưa tối hẳn, chẳng qua bây giờ là lúc ăn cơm, người hóng gió còn chưa đi ra, mấy cụ già chơi cờ đánh mạc chược ngược lại đều đã về nhà. Trên bãi cỏ có người đang dắt chó mèo đi tản bộ, cho nên Thẩm Đông cứ đi thẳng tới, khóe mắt lại liếc thấy bên chân có thứ gì đó. Nho nhỏ, một màu đen tuyền. Thẩm Đông đi rất nhanh, nó chạy theo sau cứ như một quả cầu màu đen đang lăn tròn theo. Vừa ngồi xổm xuống nhìn, Thẩm Đông liền kinh ngạc, vươn tay bế nhóc ly miêu lên, ước lượng thử. Đừng thấy nó nhỏ mà lầm, thân thể rất nặng, phỏng chừng trên người đều toàn là thịt. "Tại sao lại là mày?" Ly miêu có lẽ cũng bị dọa sợ, nó mờ mịt nhìn nhìn móng vuốt của mình, lại nhìn Thẩm Đông. "Cái bóng đen Lôi Thành nói không phải là mày chứ, chỉ với cái thân thể bé tí này mà gọi là dữ tợn đáng sợ hả?" Chẳng lẽ quỷ sợ mèo đen? Thẩm Đông khinh thường cười giễu, thả lại ly miêu xuống đất. Nhóc ly miêu rất khó chịu, ra sức dùng móng vuốt cào gót giày của Thẩm Đông. "Nè nè, tao có một đôi giày này thôi đó." Thẩm Đông dứt khoát chạy về phía cửa hàng tiện lợi, thong thả ngoặt qua hai khúc cua là đã bỏ xa ly miêu. "Ông chủ, một lon bia!" Thẩm Đông rút ra tờ 100 đồng mới tinh, này là lúc tan tầm hắn đã dùng thẻ của mình rút từ máy thu ngân của siêu thị Sơn Hải ra, hắn đã cẩn thận xem xét tờ tiền này, xác định nó tuyệt đối là tiền thật —— gì, mấy người nói dù sao cũng không ai biết, sao không lấy thêm nhiều chút hả? Thôi đi, không nói đến đạo đức nghề nghiệp, tiền của siêu thị Sơn Hải có thể tự tiện lấy sao? Đảm bảo bị phiền phức quấn cả đời luôn! Cho nên Thẩm Đông không dám nghĩ tới chuyện đó. Cửa hàng tiện lợi khá là cẩn thận đối với mấy khách mua đồ vào buổi tối mà đưa tờ tiền 100 đồng mệnh giá lớn, soi dưới ánh đèn nửa ngày, lại sờ sờ chà chà một chút mới chịu nhận lấy, mở cửa tủ lạnh lấy ra một cái lon đông lạnh, cùng với một xấp tiền mười đồng thối cho Thẩm Đông. Lúc Thẩm Đông nhận tiền liền phát hiện vẻ mặt ông chủ chợt cứng đờ, hai mắt hoảng sợ nhìn ra phía sau mình, hắn buồn bực quay đầu lại, đèn đường, cái bóng, bãi cỏ... chẳng có gì cả. Hắn cầm tiền và bia lên: "Sao vậy?" "Không... không có gì." Ông chủ dụi dụi mắt, kỳ quái, sao vừa nãy lại thấy cái bóng dưới cột đèn đường vặn vẹo thành cái miệng đang há ra nhỉ? Thẩm Đông cầm lon bia thong thả đi về nhà, nhưng mùi thơm của quán thị nướng ngoài tiểu khu lại hấp dẫn hắn. Ặc, tiết kiệm chút, không ăn thịt dê nướng, nhưng ăn ớt xanh nướng bánh mật nướng cũng được chứ hả? Mà còn no nữa. Thẩm Đông không chịu nổi sự hấp dẫn, lập tức chuyển hướng, chạy đến trước quán thịt nướng nhìn đông ngó tây, chưa tới mười phút sau, một túi đồ nướng nóng hôi hổi thơm ngào ngạt đã xuất hiện, Thẩm Đông cầm túi xoay người đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối đen. Vô số tiếng cười quái dị bén nhọn cất lên, gió lạnh như đao, xoẹt xoẹt vài cái đã vẽ ra mấy đường trên quần áo Thẩm đông, máu cũng không thể chảy ra, mà là từng giọt từng giọt ngưng tụ lại trong đám sương đen, lập tức toàn bộ đám sương đều điên cuồng tụ lại lao thẳng về phía Thẩm Đông, lúc này mới có tiếng gào thét kinh hoàng của những người xung quanh truyền tới. Miệng vết thương hắn không sâu, cũng không mấy đau đớn, nhưng vấn đề là —— lon bia đã bị vỡ, nước bia lạnh lẽo mang theo bọt tràn ra bên ngoài, túi ni lông cũng rách, đồ nướng rơi vãi đầy trên đất. "Khốn kiếp! Lại là bọn mày!!" Thẩm Đông vô thức liên hệ sự kiện ở ngã tư lần trước và việc lần này, lập tức giận dữ ném lon bia vỡ kia xuống, vậy mà lại cả gan vươn tay ra, xé rách mấy đám sương đen. "Tao tính hơn nửa ngày mới dám mua đồ nướng và bia đó!" Thẩm Đông cào xé đám sương xung quanh cứ như đang xé giấy. Tiếng tru quái dị bén nhọn không ngừng vang lên, đám sương đen bị xé nát có ý định tụ lại lần nữa, nhưng trên người Thẩm Đông lại phát ra một thứ ánh sáng màu xanh, lúc rọi vào đám sương đen rải rác trông cứ như đổ nước lạnh vào ấm trà nóng, từng làn khói trắng bốc lên, trong chớp mắt đám sương đã biến mất. Đợi đến lúc Thẩm Đông nổi giận đùng đùng ngừng tay lại, đã phát hiện trước mắt lại là đèn đường, phía sau lưng là quán thịt nướng, trên mặt đất là một đám người té xỉu, còn có bãi cỏ đầy cây cỏ bị phá hư. Trên giá nướng có mấy vết cắt, trên cơ thể mấy người bị té xỉu cũng có vài vết thương lớn nhỏ không đồng đều giống như Thẩm Đông, vẫn còn đang rỉ máu. —— Ặc, đám sương đen kì quái kia đâu? Sao không thấy nữa? Thẩm Đông mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó cũng quyết đoán nằm xuống cạnh họ. Bởi vì cách đó không xa đã có rất nhiều người nghe tiếng động mà chạy về phía này. Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, mấy người té xỉu sau khi được đánh thức đều kêu gào thảm thiết, có vài người khá là xui xẻo, bị than nóng trên lò va phải khiến cho phỏng người, có ai đó gọi 120, kết quả bệnh viện lại hỏi họ có bị thương tích nguy hiểm đến tính mạng hay không, nếu không thì xin mời tự đến bệnh viện, bởi vì tất cả xe cứu thương trong bệnh viện lớn của thành phố đều bị điều đi rồi, tạm thời chưa thể về được. Thẩm Đông giả vờ như vừa bị người ta đánh thức, sau đó nói mình không có chuyện gì cả, rồi làm bộ khập khiễng đứng dậy. Nhóc ly miêu màu đen vội vàng chạy tới, nó ngây ngốc ngẩng đầu, ngu người nhìn Thẩm Đông. "Liu liu!" Nó thấp giọng kêu —— lợi hại đến như vậy còn kêu nó bảo hộ làm gì nữa! Một bàn tay xách nó lên, Đỗ Hành xuất hiện cực kỳ đột ngột, nhưng người xung quanh dường như lại không hề phát hiện, mà hình như họ cũng không thấy được ly miêu. "Anh nuôi hả?" Thẩm Đông hiện giờ cảm thấy may mắn vì lần này hắn đang mặc quần áo của chính mình, nếu không chắc bị Đỗ Hành chém thêm một khoản nữa quá. "Ừ." Mới nuôi được ba ngày. "Kết giới núi Bắc Mang?" Thẩm Đông cười gượng cố tìm đề tài để nói. "Sẽ có người lo liệu." Đỗ Hành làm như không có chuyện gì xảy ra mà thả ly miêu xuống đất, tuy rằng y chưa nói gì, nhưng nhóc ly miêu đã căng thẳng cuộn tròn người lại —— nó biết Đỗ Hành đang rất không vui, bởi vì nó đã mất dấu Thẩm Đông. "Liu liu..." Làm sao giờ, nếu Đỗ Hành chê nó vô dụng rồi trả lại cho siêu thị Sơn Hải, nó cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi đợi trên giá hàng, lần sau có lẽ sẽ không còn vận may làm thú cưng nữa, nói không chừng còn bị ăn tươi luôn. "Nhìn cái bộ dạng nhát gan kia kìa, chỉ là gặp quỷ thôi mà!" Thẩm Đông bây giờ có thể tự xưng là kinh nghiệm phong phú rồi. "Nó không sợ quỷ, nó là sợ bị bán đi làm thức ăn." Đỗ Hành rất có trách nhiệm mà phiên dịch lại. "Ai lại đi ăn thịt mèo? Nếu là chó thì có thể còn bị nguy hiểm!" Thẩm Đông cười nhạt! Đỗ Hành yên lặng cúi đầu nhìn ly miêu, nhóc ly miêu liền dùng móng vuốt che mặt. Ở dãy núi thứ ba nằm tại phía tây từ thời thượng cổ, có ngọn núi thứ 17, được gọi là âm sơn, đặc sản nơi này là một con thú nhỏ trông như ly miêu nhưng phần đầu lại có màu trắng, người nào nuôi dưỡng nó là có thể tránh được tất cả các loại hung khí tà khí, nó chỉ biết kêu "liu liu", nhưng tên của nó là —— thiên cẩu. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường Thạch Lưu (nhóc ly miêu): cậu mới là mèo, cả nhà cậu đều là mèo... Không đúng, cậu mới là cún, cả nhà cậu đều là cún. 【không ai nói thiên cẩu thật sự là chó cả, dù sao hải cẩu cũng có phải là cẩu đâu —— nè nè 】 Dạ Phong: cuối cùng, này là do Sơn Hải Kinh hãm hại, không phải tôi hãm hại đâu ╮(╯_╰)╭ cái gì, tiêu đề rốt cuộc là ai xù lông ấy hả, cái này không thể nói 【 cúi đầu nhìn lon bia rơi rớt cùng đống đồ nướng bị người ta giẫm đạp... 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]