Bộ phim có thể khiến cho Dư Côn phải theo dõi mỗi ngày quả thật rất thú vị, ít ra thì bối cảnh phim khá là hấp dẫn, cảnh chiến đấu cũng rất hoành tráng, nhưng mà —— hoàn toàn là tiếng Anh! Chẳng có phụ đề gì sất!
"... Trình độ văn hóa của giám đốc Dư cao quá nhỉ." Thẩm Đông hết biết nói gì luôn.
Đó là bởi vì hắn không dám tưởng tượng bộ phim này sẽ được phiên dịch thành cái dạng gì nữa. Không lẽ phụ đề bằng chữ phồn thể theo hàng dọc hả? Để phòng khi người ở giới Tu Chân không hiểu được đối thoại của nhân vật, cho nên cũng phiên dịch thành cổ văn như chi, hồ, giả, dã luôn sao? Chuyện này chỉ dùng đầu ngón chân mà nghĩ thôi cũng cảm thấy sốc tới óc luôn rồi!
"Quả thật Dư Côn biết rất nhiều thứ." Đỗ Hành mang theo biểu tình bình thản mà nói ra câu này, hoàn toàn không có lấy một chút khác thường nào. Thẩm Đông bỗng nhiên nghĩ, theo lý mà nói thì tổng giám đốc của siêu thị Sơn Hải hẳn được xem như cấp trên của Đỗ Hành, thế nhưng bình thường lúc bọn họ nói chuyện dường như lại chẳng có bộ dáng cấp trên cấp dưới gì cả.
"Nói vậy, anh cũng xem không hiểu hả?"
"Tại sao tôi phải hiểu?" Đỗ Hành hỏi lại.
"Ha, ha ha, tôi hỏi vu vơ thôi mà." Thẩm Đông cảm thấy dây thần kinh rung lên, sau đó bĩu môi nghĩ bụng rằng, không phải anh cả ngày đều làm ra dáng vẻ tinh anh xã hội sao, đương nhiên sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng anh biết tận mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336060/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.