Thẩm Đông bị mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện xông đến tỉnh. Mặc dù là cô nhi lớn lên ở trại mồ côi, nhưng từ nhỏ thân thể hắn đã rất khỏe mạnh, cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị đau nhức nóng sốt gì, ngay cả cảm mạo cũng chưa từng gặp qua. Đương nhiên đã từng có người chế giễu rằng đồ ngốc như hắn làm sao cảm cúm gì nổi, chẳng qua Thẩm Đông lại cảm thấy đây là nhờ thói quen ăn uống đầy đủ không kén chọn tạo thành. Cho nên hắn cực kỳ nhạy cảm với mùi thuốc khử trùng. Lúc Thẩm Đông mở mắt ra, trước mắt vẫn còn đen ngòm, hắn hốt hoảng không biết đây rốt cuộc là nơi nào. "Nhớ kỹ lại, lúc trên xe xảy ra sự cố rốt cuộc có bao nhiêu hành khách?" "Tám." "Chín." "Lúc đầu khi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều được đưa đến bệnh viện này, kể cả những người chỉ bị xây xát nhẹ cũng tạm thời bị đưa đến cục cảnh sát lấy lời khai. Tuy rằng các người trăm miệng một lời nói là xe buýt đột nhiên bị một đám sương đen lạ lùng vây lấy, nhưng điều này cũng không loại trừ khả năng các người bị ảo giác tập thể, nhất là hiện giờ, ngay cả trên xe rốt cuộc có bao nhiêu người mà mấy người cũng không nói rõ được." Thẩm Đông cảm thấy giọng nói của người đang hỏi mấy câu hỏi kia rất quen. Sau đó hắn nhớ lại! Đó chính là cái người thẩm vấn hắn vào đêm hắn bị bắt vào cục cảnh sát, đội trưởng Chu. Đờ mờ, rốt cuộc đời hắn còn phải xui xẻo đến cỡ nào nữa đây, hôm qua bị cảnh sát phá cửa lôi đi, hôm nay lại hôn mê bị đưa vào bệnh viện? Thẩm Đông không tin Phật, nhưng hiện giờ lại cảm thấy muốn đi tìm một cái miếu nào đó mà vái lạy, quá là xui xẻo rồi! Cố gắng định thần lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một cái giường đẩy, xung quanh đều là mấy y tá đang bận rộn, mà gần đó là vài vị hành khách cũng đang nằm trên những chiếc giường phụ ngoài hành lang mà truyền nước biển. Bọn họ có người đầu quấn băng, có người treo cánh tay, còn có người sắc mặt tái nhợt hôn mê nằm im lìm nơi đó, bên cạnh là những người thân đang khóc lóc ỉ ôi, hơn nữa còn mấy vị cảnh sát đang lấy khẩu cung, thật sự là vô cùng hỗn loạn. "Cái gì mà ảo giác, chính là gặp tà!" Một bà lão the thé rít lên, liều mạng đem một đống bùa chú linh tinh dán lên mặt một bệnh nhân, còn liên tục niệm: "Con à, đã nói năm nay là năm tuổi của bây rồi mà, bảo phải mặc quần lót màu đỏ, bây không nghe, bây giờ xảy ra chuyện rồi đó, tao phải làm sao đây ——" "Bác gái bác nhẹ nhàng thôi, đè lên vết thương của con trai bác rồi!" Trong tình cảnh hỗn loạn ấy, Thẩm Đông cảm thấy đầu mình ong ong kêu vang, hắn cố gắng nhớ lại chuyện sau khi xe buýt xảy ra sự cố, nhưng một chút ấn tượng cũng không có. Chỉ nhớ ngoài cửa sổ xe có tiếng gào thét kinh khủng, còn có giọng quỷ khóc than, sau đó, cũng không có sau đó! Hắn cúi đầu, phát hiện quần áo rách bươm vắt vẻo trên người, đã có người dùng cồn y tế chùi sạch bụi đất trên người hắn, nhưng đôi dép lê vốn mang trên chân nay lại chẳng thấy đâu, có lẽ đã để quên tại hiện trường tai nạn rồi. "Ai tới đây, dìu cậu ta qua bên này, truyền đường gluco..." Y tá trưởng vừa nói được một nửa liền dừng lại, phát hiện Thẩm Đông đã tỉnh, bà ấy lập tức khẽ thở phào. Trong số những người được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, người thảm hại nhất chính là cậu thanh niên trước mắt này, nhưng sau khi chẩn đoán lại phát hiện cậu ta không có vết thương gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh, có lẽ là do hoảng sợ. Vừa lúc cậu ta đã tỉnh, cũng đỡ phải đưa đi làm kiểm tra. "Cậu có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?" Y tá trưởng bắt đầu hỏi một cách công thức hóa. "Đau đầu..." Thẩm Đông còn chưa nói xong, đội trưởng Chu đã từ bên kia bước qua: "Lại là thằng nhóc này." Thẩm Đông rất muốn xòe tay tỏ vẻ vô tội, nhưng cơ bắp toàn thân lại như bị kéo căng ra, vừa cử động liền đau, đã vậy đầu óc còn ong ong, cuối cùng chỉ có thể hữu khí vô lực mà nói: "Tôi vừa định nói, từ sau khi bị mấy vị đồng chí đây mời lên uống trà xong, tôi liền xui xẻo đến mức uống nước cũng bị mắc kẽ răng." "Cậu không định giải thích gì sao? Từ lời chứng của hầu hết mọi người trên xe, bao gồm cả bác tài, đều tạo bất lợi cho cậu." Thẩm Đông liếc mắt xem thường: "Tôi có làm cái gì đâu, tôi chỉ lỡ phát sáng một chút thôi mà." "..." Đội trưởng Chu nghẹn họng. Quả thật, nạn nhân của sự cố đều miêu tả mình đã gặp quỷ, sau đó quần áo của một thanh niên ngồi ở ghế sau xe buýt chợt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, xua tan một đám sương đen, rồi sau đó mọi người nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Mọi chuyện đều kết thúc, lúc xuất hiện lại ở trên ngã tư, xe buýt vẫn còn nguyên vẹn, bị người ta đập vào cửa xe một cái, mới chợt đứt đôi. —— loại chuyện không khoa học thật sự là nghe đủ lắm rồi! Đội trưởng đội cảnh sát cũng rất buồn bực, ông ta lật lật sổ ghi chép, bỗng nhiên đặt câu hỏi: "Lúc ấy trên xe có mấy người?" "Tình trạng lộn xộn như vậy ai còn tâm trạng đi đếm?" Thẩm Đông tức giận nói. "Vậy sau khi cậu "phát sáng", cái người thanh niên đầu tiên bổ nhào tới ôm chân cậu, cậu còn nhớ rõ không?" Ông ta nói Lôi Thành à? Thẩm Đông chợt cảnh giác, chẳng qua hắn hiển nhiên cũng không có chút năng khiếu che giấu nào, chỉ một lúc đã bị đội trưởng Chu nhìn ra: "Cậu quen cậu ta?" "Không có... Tôi chỉ đang tức giận, nếu không phải tại thằng nhóc đó lao tới ôm chân tôi, tôi cũng chẳng té dập mặt rồi ngất xỉu như thế này." Thẩm Đông nói dối không chớp mắt, "Hắn là tên đầu tiên, sau đó người trên xe cũng đều bu lại, tôi nghe thấy tiếng quỷ gào khóc, đầu óc choáng váng, phỏng chừng thật sự là bị bọn họ xô ngã, lúc tôi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện." Lời hắn nói nửa thật nửa giả, đội trưởng Chu nhìn hắn chăm chú một lúc lâu, cũng không làm khó dễ nữa, cuối cùng chỉ nói: "Vậy thì, tất cả mọi người đều có chút ấn tượng với người thanh niên kia, nhưng vấn đề hiện nay là, bên trong xe lại không phát hiện người kia đâu. Đoạn ghi hình trên xe cũng không quay cảnh người kia lên xe, bác tài cũng nói không hề có ấn tượng, chỉ thấy người thanh niên kia chui từ phía dưới chỗ ngồi của cậu ra." Thẩm Đông sau khi tỉnh lại liền phát hiện Lôi Thành hoàn toàn chẳng còn quanh quẩn đâu đây nữa, vì thế càng không kiêng dè gì mà bày ra dáng vẻ kinh hoàng, dùng thanh âm bi phẫn kêu lên: "Đờ mờ, tôi lại gặp quỷ!" "..." Được rồi, so với một cái siêu thị hoàn toàn chẳng hề tồn tại, lại có thể khiến cục cảnh sát thành phố chỉ trong nửa tiếng đã phóng thích một nghi phạm quan trọng, vậy thì một chiếc xe buýt gặp tà ở ngã tư thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Nhìn đội trưởng Chu phẫn nộ rời đi, Thẩm Đông còn chưa kịp đắc ý, nụ cười đã cương cứng lại trên khuôn mặt. Khu nội trú trong bệnh viện đa khoa lúc nào cũng chen chúc, nhất là mấy giường phụ trên hành lang, nơi nơi đều là người, mà Đỗ Hành một đường đi tới, vậy mà lại cực kỳ thong thả thoải mái, không ít người đều chủ động nhường đường cho y, còn nhỏ giọng bàn tán sau lưng y. Người có bộ dạng đẹp trai thì đi đâu cũng được ưu tiên hết à? Thẩm Đông rầu rĩ không vui mà nghĩ. Mà Đỗ Hành đã bước đến trước giường hắn, vươn tay đưa một cái ly tới trước mặt hắn, bên trong là nửa ly nước ấm đang chầm chậm bốc khói, nhưng trông cũng không quá nóng. Xem ra Đỗ Hành đã tới đây từ sớm, chẳng qua ngay lúc bản thân hắn vừa tỉnh thì y đang đi rót nước —— nói không chừng đám ma quỷ tập kích xe buýt cũng là do Đỗ Hành tống cổ đi. Da đầu Thẩm Đông run lên, hắn không hề dự đoán trước chuyện này. "Cậu tỉnh?" Đỗ Hành liếc mắt nhìn bộ đồ rách nát trên người Thẩm Đông, nhẹ nhàng nói: "Cậu cũng không có người thân hay bạn bè gì, siêu thị đã chi trả tiền viện phí cho cậu..." "Từ từ, sao anh biết tôi không có người thân?" Đỗ Hành lảng tránh không chịu trả lời, trong mắt bỗng nhiên hiện lên chút vui vẻ, chẳng qua vẫn mang bộ mặt bình tĩnh dù có sóng to gió lớn cũng không lay chuyển nổi: "Viện phí của bệnh viện hạng nhất thành phố là 50 nhân dân tệ một ngày, hơn nữa còn các loại phí trị liệu... Lúc lo liệu làm thủ tục nhập viện thì phải nộp trước 2000 tệ, phỏng chừng vừa đủ dùng, còn về bộ đồ trên người cậu, còn có dép lê khách sạn bị mất, tôi cũng chẳng tính toán." Ý là, hắn chẳng những không được trả 400 tệ tiền tám ngày lương, ngược lại còn thiếu siêu thị Sơn Hải thêm 1600 tệ à? Quá âm hiểm! Thẩm Đông lập tức giãy dụa định đứng dậy: "Tôi không có bệnh, tôi có thể xuất viện ngay ngày hôm nay." "Không, cậu đã bị hoảng sợ rất nghiêm trọng, nguyên khí cũng tiêu hao một lượng lớn, hiện giờ cậu hoàn toàn chẳng đứng nổi." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Hành, Thẩm Đông lộ ra vẻ "bộ anh đang lừa quỷ hả", thân thể của hắn rất tốt, lúc phụ việc ở trại mồ côi dù có khiêng hai túi gạo 50 cân cũng chả hề hấn gì, làm sao chỉ vì gặp quỷ mà không đứng dậy được? Nhưng vấn đề đã xuất hiện. Cho dù đã cắn răng nhịn đau, nhưng bàn tay và cánh tay hắn vẫn không chịu nghe theo sự điều khiển. Thẩm Đông không tin được mà trừng mắt nhìn, lúc nãy khi đội trưởng Chu còn ở đây thì đâu có như thế này, sao bỗng dưng lại như vậy? "Sao tôi không thể động đậy được? Nhất định là anh giở trò quỷ!" Thẩm Đông tức giận nhìn Đỗ Hành. "Những người nhập viện chung với cậu trong sự kiện đó, cơ thể họ đều yếu tới mức không thể dậy nổi, yêu cầu phải nằm một tuần mới được xuất viện." Đỗ Hành cúi đầu, hạ giọng nói, "Bằng không, nếu cậu có biện pháp giải thích được vì sao quần áo trên người đều rách bươm thế này, thân thể sẽ lại khỏe mạnh thoải mái không còn chút khó chịu nào." "..." Thẩm Đông vô cùng tức giận, không hiểu vì sao, khi đứng trước Đỗ Hành hắn luôn có cảm giác bại trận, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể cắn răng gắng gượng: "Vậy tiền viện phí không có liên quan gì với tôi!" "À, quên nói, tôi đã đến xem qua căn phòng mà cậu thuê, chủ thuê phòng của cậu cực kỳ giận dữ, bởi vì lúc cảnh sát bắt cậu đã đá hỏng cửa chống trộm và cửa gỗ của phòng, tuy đó đều là mấy vật cũ nát, nhưng gã vẫn khăng khăng đòi cậu chi trả phí tu sửa, tôi nói cậu bởi vì gặp tai nạn giao thông nên phải nằm viện, đơn vị công tác có thể thay cậu trả trước khoản tiền kia. Tổng cộng là 800 tệ!" "Này! Sao anh không nói sớm, tôi đi tìm ông đội trưởng Chu kia đòi!" Đỗ Hành nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì. "Còn nữa, không phải chỉ là tám trăm tệ thôi sao, cùng lắm thì tôi mượn người ta rồi trả lại cho anh!" "Người có quan hệ thân thiết, có thể cho cậu mượn tiền hình như chỉ có cậu bạn Lôi Thành của cậu, mà hiện giờ cậu ta đã chết." Đỗ Hành thản nhiên nói, thanh âm bình tĩnh vững vàng, cái kiểu trần thuật này cứ như là đã nắm hết mọi chuyện trong tay, khiến Thẩm Đông nghẹn họng không hó hé gì được. Lúc này lão bà dán bùa lung tung kia cũng nhiều chuyện xáp tới: "Ồ, cậu thanh niên, đây là thủ trưởng của cậu hả?" "Đúng vậy..." Thẩm Đông chỉ đành buồn bực trả lời. "Giỏi quá, còn trẻ như vậy mà đã là thủ trưởng, rất có tương lai, nhìn xem, bộ dáng cũng anh tuấn khí phách quá." Lão bà mặt đầy nếp nhăn, ngồi trước giường bệnh của con trai, buồn chán mà tán dóc, "Có đối tượng chưa, kết hôn rồi chưa?" "..." Trong lòng Thẩm Đông điên cuồng rủa thầm, quản lý khu lễ tân của siêu thị Sơn Hải mà kết hôn, chắc bà mối phải là Mạnh Bà bán canh ở địa phủ quá! Mặc dù không nghe được câu trả lời, nhưng lão bà cũng không giận, quay đầu liền nói chuyện trên trời dưới đất với Thẩm Đông: "Nhìn xem, đầu năm nay, con gái vẫn là thích đàn ông con trai có nhà có xe. Bồ Tát phù hộ, đại nạn không chết ắt sẽ hạnh phúc đến cuối đời, có cần bà vào miếu xin bùa cho bây luôn không, ngày mai dán lên?" "Không dám phiền bà đâu ạ!" Thẩm Đông đổ mồ hôi đầy đầu, hắn đặc biệt chẳng biết đối phó thế nào với mấy bà cụ như vầy. Sau đó hắn xoay đầu, câm nín mà nhìn Đỗ Hành đang ngồi bất động bên giường: "Quản lý Đỗ, anh không cần đi làm hả?" "Không sao cả, giám đốc Dư cho tôi nghỉ cùng cậu." "..." siêu thị Sơn Hải, thật ra là một tổ chức bán hàng đa cấp đúng không, dùng cái phương pháp đeo bám đến sống đến chết này mà chặt chẽ theo dõi người ta đúng không? ( Giám đốc Dư hắt xì một cái: ách xì, ta vô tội mà.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]