Tiếng chuông điện thoại reo vang khiến Thẩm Đông bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, hắn mơ mơ màng màng vươn tay sờ quanh gối đầu, lôi ra một cái Nokia đời cũ áp đến bên tai:
"A lô... Cái gì, cậu nói Lôi Thành chết rồi, mới sáng sớm mà giỡn gì kì vậy... A? Nhảy lầu?"
Thẩm Đông đột nhiên từ trên giường ngồi phắt lên, đầu tiên là ngơ ngác nhìn di động ngẩn người, sau đó cứ để chân trần mà đứng bật dậy, cầm cái quần dài vắt trên giường xỏ vào, lại tròng thêm cái áo T-shirt rồi liền chạy ra ngoài.
Không rửa mặt cũng chẳng thèm chải lại mái đầu rối bù, Thẩm Đông ngồi trên xe đạp chạy về phía nhà của người bạn học.
Chỉ mới tám giờ sáng, mặt trời cũng đã xuất hiện, ánh nắng gay gắt đến nỗi khiến người ta đổ mồ hôi ròng ròng, tiếng ve kêu không dứt ở hai bên đường, trên mặt đất cũng khô ráo, hoàn toàn không còn chút dấu vết gì của trận mưa đêm qua.
Lúc Thẩm Đông vừa đến, linh đường của Lôi Thành đã được dựng xong, một loạt vòng hoa được bày biện, tiếng khóc rần trời, không ít bạn học và giáo viên cũng đến, dù sao cũng chỉ vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp, Lôi Thành lại là người mà bọn họ đã chìu dắt bấy lâu. Có vài người mặc đồng phục cảnh sát, mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói gì đó với cha của Lôi Thành.
Một người đang êm đẹp, bỗng dưng đùng một cái lại nhảy lầu tự tử là thế nào, thằng nhóc kia không yêu đương gì, tính cách còn rất vô tư, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-lui-nhan-gian-gioi/1336046/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.