*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Buổi trà chiều này xác định không thể uống tiếp được rồi, đối với hai con người không biết xấu hổ không biết liêm sỉ kia, Vu Thiển Vân hoàn toàn không có sức chống cự, cuối cùng không thể không nhanh chân chạy trối chết.
Tô Mạn Chi có thể thả bay bản thân, bởi vì cô ấy có tiền, mà Vu Thiển Vân thì lại không thể, bởi vì cô có quá nhiều trói buộc, không thể cố tình làm bậy như thế được.
Cuộc sống lại khôi phục thành cục diện đáng buồn, hôn lễ còn đang từng bước chuẩn bị nhưng Vu Thiển Vân lại chẳng có tâm trạng gì mấy.
Từ lần trước lúc cô đề nghị đi gặp bác sĩ nam khoa đã chọc giận Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ trở nên lãnh đạm với cô trông thấy, anh ta lấy lí do công việc bận rộn, liên tục mấy ngày đi sớm về trễ, về đến nhà cũng là ngã đầu liền ngủ, hai người hầu như không có giao lưu gì.
Vu Thiển Vân trong lòng dĩ nhiên cũng không hề dễ chịu, cô không cho rằng mình có chỗ nào làm không đúng, nhiều lắm chính là không có để ý đến lòng tự trọng của nam nhân, nhưng mà anh ấy cũng không nên thù dai đến mức như vậy chứ?
Vu Thiển Vân ở nhà thì chiến tranh lạnh với bạn trai, ở công ty thì cũng không được vui vẻ.
Cô làm việc ở một công ty của nước ngoài, công ty mới vừa trải qua một đợt 'thanh trừng' từ cao tầng, bởi vì KPI không tốt, toàn bộ nhóm quản lý ban đầu đều bị nhổ tận gốc, đổi thành nhóm lãnh đạo hoàn toàn mới.
Cấp trên mới của cô là một người phụ nữ cực kỳ nghiêm khắc, cũng không biết vì sao, chuyện gì sếp ấy cũng đặc biệt nhằm vào cô, mặt sưng mày xỉa, mặc kệ làm cái gì đều có thể bới lông tìm vết lôi ra lỗi sai, một cái ppt đơn giản cũng bị yêu cầu sửa lại bảy tám lần, thế nhưng còn không đạt yêu cầu của sếp.
"Phương án kế hoạch của cô là trò con nít gì thế? Sinh viên đại học F cơ đấy, trình độ này của cô ấy hả, tùy tiện tìm một sinh viên nào đó cũng làm tốt hơn cô nhiều!"
Ơ hay! Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất, sỉ nhục cô thì cũng thôi đi, còn sỉ nhục luôn trường học cũ của cô làm gì?! Đại học F cũng thuộc top trường đại học lớn nhất cả nước, đó là ngôi nhà thứ hai, cũng là nơi bọn cô tốt nghiệp, tùy tiện chửi cây dâu mắng cây hoè thế mà nghe được à?
Trong nháy mắt, Vu Thiển Vân thật muốn chụp cái bàn, cùng cô ta cãi lộn một trận hoành tráng luôn, sau đó đem thư từ chức ném lên mặt cô ấy, tiêu sái chạy lấy người, không lưu lại một cái bóng!
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Vu Thiển Vân có chút không đúng, ở phía dưới bàn vội vã dùng tay giữ chặt lấy ống tay áo của cô, nhắc nhở cô không được xúc động.
Vu Thiển Vân bị lôi kéo, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nếu xé rách mặt xong rồi bỏ của chạy lấy người, chỉ là được sảng khoái nhất thời, về sau cô rất có khả năng phải trả một cái giá cực lớn.
Đây là công việc đầu tiên sau khi cô tốt nghiệp, đừng nhìn vào cái danh thạc sĩ của cô, thời buổi này tìm được một công việc tốt cũng không phải dễ dàng như vậy. Công ty này trả tiền lương với đãi ngộ cũng khá OK, cô mới làm chưa đủ một năm, lúc này nếu dại dột từ chức sẽ đồng nghĩa với việc những tích lũy bấy lâu nay đều uổng phí, trở thành công cốc hết.
Huống chi ngành này cũng khá nhỏ, nếu cô và sếp nháo ầm cả lên, rất có thể chuyện này sẽ truyền tới công ty khác, đây sẽ là một vết nhơ suốt đời, về sau cô muốn tìm việc mới sợ rằng cũng khó mà đậu được.
Không có cách nào, ai bảo cô chỉ là người làm công cơ chứ, rốt cuộc cũng ở 'dưới cơ' của người ta mà.
Vu Thiển Vân nén giận trở lại chỗ ngồi, tức giận dồn 'max cây' không có chỗ phát tiết, cô muốn tìm người để kể khổ, thế là ngay lập tức cô nhắn tin cho Sở Mộ, hỏi anh ấy có thể đón cô tan làm không.
Qua một hồi lâu, Sở Mộ mới trả lời, nói buổi tối công ty anh ấy có tổ chức liên hoan, anh ấy mới lên chức giám đốc, thật sự không tham gia thì không được.
Sở Mộ không có học nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy liền bắt được offer của một công ty IT lớn, lại được lãnh đạo ưu ái, mới chỉ ba năm ngắn ngũi cũng đã bò lên được vị trí giám đốc bộ phận. Anh ấy luôn phấn đấu vì sự nghiệp, làm bạn gái, Vu Thiển Vân dĩ nhiên không thể kéo chân bạn trai của mình.
Cô đặt điện thoại sang một bên, thở dài một hơi, nhận mệnh mở máy tính ra tiếp tục làm việc, sửa lại phương án kế hoạch một lần nữa.
***
(Chỉ đăng tại wattpad: @littlewhale1111 và wordpress: https://littlewhale1111.wordpress.com/)
***
Cô viết ra phương án hoàn toàn mới, kiểm tra lại hai lần, xác nhận không có sai sót nào rồi nhấn nút gửi file.
Ngẩng đầu vừa thấy đồng hồ treo tường điểm 12 giờ đúng, đã là đêm khuya rồi mà cô còn chưa có ăn cơm chiều, cô mở điện thoại ra kiểm tra lần nữa, chỉ có hai tin nhắn thoại của mẹ gửi mà thôi, Sở Mộ không có nhắn thêm gì dù chỉ là một dấu chấm.
Vu Thiển Vân hơi hụt hẫng, cũng không có tâm tình ăn cái gì, đành bắt xe về nhà. Đẩy cửa bước vào, Sở Mộ thế nhưng còn chưa trở về nữa.
Cô liền gọi điện thoại cho anh ấy, nhạc chờ vang lên ước chừng khoảng nửa phút anh ta mới bắt máy, đầu dây bên kia cực kỳ ồn ào, nào là tiếng đánh trống, tiếng reo hò giống như là ở vũ trường, tiếng ồn ào kính rượu trộn lẫn với nhau, tựa như có thật nhiều người, chắc đều là đồng nghiệp của Sở Mộ.
Sở Mộ có vẻ hơi say, nhưng giọng điệu nói chuyện cũng xem như còn rõ ràng, anh ấy bảo cô đi ngủ trước, không cần chờ cửa, kết thúc buổi tiệc anh ta sẽ ngay lập tức về nhà.
Vu Thiển Vân hôm nay thật sự quá mệt mỏi, cô cũng lười quản anh ấy như thế nào, dù sao anh ta ở bên ngoài xã giao uống rượu cũng không phải chưa từng có, cùng lắm chính là uống say được đồng nghiệp đưa về nhà thôi. Cô ăn lung tung vài ba món đồ ăn vặt, sau đó nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Sở Mộ ước chừng về nhà lúc tờ mờ sáng, Vu Thiển Vân ngủ đến mơ mơ màng màng, chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi rượu, cô vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm vài tiếng, trở mình tiếp tục ngủ say.
Ở phía sau cô, sắc mặt Sở Mộ tái nhợt, ánh mắt mang theo một chút hổ thẹn, nhưng lại có chút gì đấy giống như là thỏa mãn. Hắn vươn tay định ôm chặt cô, không biết nghĩ đến điều gì mà cuối cùng vẫn buông ra, trong bóng đêm không một tiếng động nằm xuống bên cạnh.
Từ ngày đó trở đi, Vu Thiển Vân phát hiện, thái độ của Sở Mộ đối với cô bỗng nhiên trở nên tốt hơn, chẳng những chủ động hoà giải chiến tranh lạnh, thậm chí anh ấy còn tặng hoa cho cô liên tục mấy ngày, đi làm hay tan tầm đều vui vẻ chủ động đón đưa, cuối tuần còn dẫn cô đi nhà hàng Tây xa hoa dùng bữa, y hệt bộ dạng theo đuổi cô một cách cuồng nhiệt hồi năm đó...
Vu Thiển Vân lại không có bởi vì vậy mà yên lòng, tục ngữ nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Sở Mộ biến hóa rõ ràng như thế, cô ngược lại sinh ra một nỗi bất an.
Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chưa bao giờ lệch đi đâu được...