Ngẩn người trong chốc lát, dưới lầu không biết xe ai bấm còi inh ỏi, khiến chó mèo hoang cũng phải giật mình.
Tôi hắt hơi một cái, mới phát hiện cửa ban công chưa đóng, gió đêm qua đó ùa vào trong nhà, khiến tấm màn cửa tung bay trong gió. Tôi cảm thấy mình có dấu hiệu bị cảm, trong radio nói bị cảm phải uống thuốc ngay để chống bệnh. Tôi sợ nhất cảm mạo, còn sợ lây bệnh cho Thư Triển Nhan, nàng bị cảm sẽ ho khan rất khủng khiếp. Cũng may thể chất tôi tốt, có dấu hiệu uống thuốc vào sẽ hết.
Tôi tìm tới tìm lui trong tủ thuốc trên đầu tủ lạnh, không có một viên thuốc cảm nào cả, không đúng a, cuối tuần trước Thư Triển Nhan bị sổ mũi, tôi mới mua một vĩ thuốc để ở nhà, không phải nàng uống hết rồi chứ?
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 11h30, bây giờ mà xuất môn mua thuốc có vẻ không phải là ý kiến hay. Tôi gãi đầu, quyết định vào phòng Thư Triển Nhan thử thời vận. Nhà chúng tôi chỉ có hai người, nên khi ngủ cả tôi và Thư Triển Nhan đều không có thói quen khóa cửa.
Tôi rón ra rón rén vặn nắm cửa, ân, đèn còn mở, vẫn thấy đường mà đi, không cần bật đèn đánh thức nàng dậy. Chậm rãi đi vào, mục tiêu là tủ đầu giường, ân, thuốc, nước, kính mắt nàng đều để đó. May quá, mắt tôi nhìn thấy ngay vĩ thuốc quen thuộc, tôi nhẹ nhàng qua đó, cầm lên, ân, còn vài viên, đủ dùng rồi, mai phải nhớ mua mới được.
Chắc vì bị chói, Thư Triển Nhan trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-thu-trien-nhan-to-la-thuong-hoan-hi/1360694/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.