Con ơi? Con đi đâu rồi?
Lam Từ ở trong sương mù bao phủ không ngừng đưa mắt tìm kiếm, vừa gọi.
Ấu.1
Ở nơi xa có tiếng chó nhỏ kêu, mềm nhũn.
Con ơi? Tiểu bảo bối, mau lại đây!
Lam Từ chạy theo tiếng kêu, nhìn đến một con chó con toàn thân đen nhánh, cậu vẫy gọi.
Ấu...
Con chó... À không, sói con lảo đảo mà chạy đến, dù ạch ạch mà ngã mấy lần nhưng cũng cố gắng chạy đến chỗ của Lam Từ.
Ấu...
Nó nhào vào vòng tay của Lam Từ, lè lưỡi liếm tay cậu, nhỏ thanh kêu.
Ngoan lắm!
Lam Từ vuốt ve tấm lưng trơn mượt của nó, dụi má vào đầu nó, trong mắt là tình mẫu tử tràn lan.
Chúng ta về nhé, về tìm cha con!
Lam Từ ôm lấy nó, đi ngược về.
Ấu!
Sói con hưng phấn kêu.
Một người một sói biến mất trong sương mù.
" Hàn Hàn..."
Người trên giường nhỏ kêu đánh động người trong phòng.
Diêm Hàn vội lao đến.
" Bảo bối!"
Anh cầm tay cậu, vừa xoa xoa vần trán nhỏ của cậu, thấp giọng kêu.
" Hàn Hàn, anh đây rồi!"
Người trên giường cong môi cười, đôi mắt nhìn chằm chằm anh.
" Ừm, anh đây!"
Diêm Hàn hôn lên mắt câu, trân quý đáp.
Nhưng người trong lòng lại trầm người mê đi.
Diêm Hàn bấm cái nút bên giường.
Mạc Thanh nhanh chóng chạy đến.
Sau khi kiểm tra một hồi thì ông thở nhẹ ra.
" Cậu ấy không sao rồi, tỉnh lại là tốt, giờ chỉ ngủ thôi, cơ thể còn rất yếu nên tự giác ngủ say để hồi lại sức, mà cậu ấy cũng là Alpha, rất nhanh sẽ tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-o-khong-toi-la-a/877212/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.