Chương trước
Chương sau
Hoá sói.
Diêm Hàn đang ngồi trong đại trạch Đế gia bỗng nhiên thấy tim đau nhói, anh ôm lấy ngực mình, đôi mắt lại càng thêm đỏ.
Lam Từ, em ở đâu?
" Cậu sao vậy?"
Ngô Thiên thấy hắn khác lạ thì hỏi.
Ba người họ đã đến nơi được nữa giờ, Ngô Thiên cũng từ trong chấn kinh tỉnh táo lại.
Hắn không ngờ, cái gia tộc trong truyền thuyết kia lại có thật, mà Diêm Hàn còn là người có huyết mạch người sói kia.
Bảo sao mà Lam Từ không như vậy...
Nhưng quan trọng nhất là đến bây giờ vẫn không có tin tức gì của Lam Từ, Diêm Hàn không thể có chuyện được.
Diêm Hàn lắc đầu.
Sắc mặt anh kém dị thường, Ngô Thiên nhìn mà lo lắng không thôi.
" Làm sao rồi, một con người thôi, sao lại khó tìm như vậy, các người đã tìm sót chỗ nào rồi?"
Mộc Tiêm sắp mất kiên nhẫn quát ầm lên.
" Đã cho gọi đám con cháu về nhưng vẫn chưa tìm thấy."
Lục gia lão tổ âm trầm nói.
Đám người trầm lặng, nhìn người vẫn luôn ngồi ở chiếc ghế gia chủ kia, tự nhiên có cảm giác tim đập nhanh dị thường.
" Không tìm được?"
Một tiếng gầm gừ vang lên khiến ai cũng sợ run lên.
Đám người nhìn chằm chằm người vừa mới nói, đôi mắt không thể tin được mà trợn to, trực tiếp đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
" Tôi hỏi, tìm không thấy?"
Người kia lại tiếp tục lên tiếng.
" Cậu..."
Mộc Tiêm nói không nên lời khi nhìn vào đôi mắt kia.
Đôi mắt kia... Song đồng đã dựng thẳng lên, vàng đỏ đan xen, ai nhìn cũng kinh hồn táng đảm.
Rốp.
Cái tay ghế bị bóp nát vụn ra.
Ngô Thiên đã bị Diêm Phong kéo ra xa, trợn to mắt nhìn người kia.
Cái hình ảnh này hắn đã từng thấy một lần.
Đó là lần Lam Từ bị đánh, cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến đôi mắt này.
Nhưng lần này hắn lại cảm thấy áp lực vô hình còn lớn hơn đang cuốn lấy mình, khiến bản thân không thể nhúc nhích tí nào, tin tức tố bị kích động đến kêu gào nhưng lại sợ hãi không sao phát ra được.
" Gào!"
Một tiếng gầm rú lên, người trên ghế ôm ngực ngã xuống đất.
Đám người không dám động đậy nhúc nhích.
Im lặng nhìn cảnh tượng khó mà tin được trước mắt mình.
Lam Từ bên kia.
Neil Ian đã bị cậu chọc tức đến điên lên.
" Còn mệt cậu tự hào về bản thân mình như vậy, còn quay lại đi thù hận người khác, nếu cậu không làm gì sao có kết quả này, lần đó Diêm Hàn đúng là nên vứt cậu cho đám ăn xin ngoài đường hưởng dụng mới đúng."
Lam Từ nằm trên đất không ngừng nói.
" Im miệng!"
Neil Ian hét toáng lên.
Thẩm Khiêm nhìn hai người đang cãi nhau mà trợn cả mắt, dù người kia nói đúng vô cùng.
" Loại thần kinh rối loạn trí não như cậu không nên để cậu sống nhởn nhơ bên ngoài đi hãm hại người khác, phải nhốt lại, tách biệt với thế giới, tránh cậu ra ngoài cắn loạn người khác, còn ở đó mà tỏ ra thanh cao lắm, hận ai, cậu có tư cách chắc, tôi còn chưa hận không giết chết cậu ngay lúc đó mới đúng!"
Mặc kệ Neil Ian, Lam Từ vẫn cứ nói, hai tay vẫn bảo vệ bụng của mình, dù bị Neil Ian đạp đá không ngừng vẫn không bận tâm.
" Tôi nói cậu im miệng nghe không!!!"
Neil Ian mặt mày dữ tợn không thôi nhưng vẫn không khiến cho Lam Từ ngừng khiêu khích.
" Cậu là cái thá gì, thứ thần kinh chẳng ai thèm, ăn sung mặt sướng riết rồi não cũng bị nhũn luôn sao, tôi đã bỏ qua cho cậu, mắc gì còn muốn kiếm chuyện với chúng tôi, chúng tôi làm gì cậu, thứ thần kinh, ai cho cậu cái quyền muốn cắn người thì cắn lại không cho người cắn lại, cha mẹ cậu dưỡng cậu ra cái thứ này sao, hoàng thất này nên bỏ đi thì hơn."
Lam Từ càng nói càng tức giận, so với Neil Ian cũng chẳng kém cạnh.
" Ha! Chữi đi, tôi xem cậu chữi được bao lâu nữa!"
Neil Ian thở hồng hộc mà nhìn Lam Từ cười lạnh.
" Đúng là cái thứ não không thể dùng, gặp người bình thường là họ đã tỉnh ngộ ra rồi, chỉ có cái thứ đã hết thuốc chữa như cậu mới sẽ không phân phải trái tốt xấu như vậy, tôi xem như được chứng kiến."
Lam Từ vẫn không ngừng nói.
" Đám người kia đâu, gọi vào đây!"
Neil Ian cười gằn lên, nói với Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm bị hỏi thì giật mình, sau đó nhấn cái nút bên cạnh bạn.
Lam Từ trong lòng run sợ nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
" Làm sao, muốn cứu vãn mặt mũi của mình sao, cậu muốn chứng minh cái gì chứ Neil Ian... À không, cậu làm gì còn cái họ Ian cao quý kia chứ... Ư..."
" Chó chết Lam Từ!"
Neil Ian giống như bị điểm trúng huyệt tử, điên cuồng mà đánh đập Lam Từ.
...
Bên kia đại trạch Đế gia, không khí đáng sợ vô cùng.
" Gừ... Lam Từ... Em đợi tôi! Gào!!!!"
Một tiếng gào to chấn động cả khu rừng trong lúc trời sẫm tối.
Chim chóc hoảng sợ vỗ cánh bay lên.
" Gào... Gào..."
Giữa đại sảnh cuồng phong nổi lên, âm thanh thở dốc của dã thú vang lên không ngừng.
Ai cũng nín thở nhìn cảnh tượng kia.
Một tiếng hó hé cũng không dám.
Ngô Thiên đã bụm chặt miệng mình, tim đập như nổi trống.
Diêm Hàn... Hắn...
Ở nơi vốn đặt ghế gia chủ lúc này đã nát bấy, mảnh vụn đầy đất, tại nơi đó, một người... Không, một con quái vật nữa người nữa sói cao hơn hai mét hai sừng sững đứng đó.
Nó có thân người nhưng toàn thân mọc đầy lông màu đen, móng tay móng chân dài sọc bén sắc, trên cổ là một cái đầu sói lớn, cái mõm sói dài cùng hàm răng nanh sắc nhọn, đôi song đồng vàng rực dựng thẳng lên.
Nó lúc này đang gục trên đất, móng tay bấu vào mặt sàn tạo ra âm thanh chói tai, mặt đất xuất hiện mấy đường sâu hoắc.
Xung quanh còn có mảnh vụn quần áo, thê thảm không nỡ nhìn những chẳng ai quan tâm.1
Điều họ quan tâm chính là... Con sói... Không, người sói kia chính là Diêm Hàn.
Nếu không tận mắt chứng kiến, có chết họ cũng không tin.
Ngô Thiên nhìn con quái vật nữa người nữa sói đang quỳ ở kia mà tim gan đau nhói.
Diêm Hàn hắn... Đây là sao?
Hắn có lẽ không biết tạo sao, nhưng đám người trưởng lão hội trong đầu chỉ có bốn chữ...
Huyết mạch phản tổ.
Đám người nội viện thì hưng phấn, đám người ngoại viện thì bị doạ cho tim đập thình thịch.
" Gào gừ... Hộc... Lam... Từ... Hộc..."
Họ nghe thấy trong cái mồm lớn của con sói hộc ra mấy chữ không rõ ràng.
Sau đó.
Vụt.
Húuuuuuuuuuu
Một tiếng sói hú vang vọng cả thung lũng.
Nơi vốn đứng một người sói đã không còn ai.
Đám người im lặng như chết.
" Đó là..."
Có âm thanh nuốt nước miếng một cách khó khăn cùng tiếng hỏi vang lên đánh động đám người.
Ngô Thiên nhìn mấy người trưởng lão viện, muốn từ miệng họ chứng thực cái chuyện vừa mới rồi.
Ục.
Đám người đứng đờ ra nãy giờ miệng lưỡi khô khốc, Mộc Tiêm bưng ly trà trên bàn lên uống cạn, kiềm chế tâm tình kích động của mình.
" Không ngờ trước khi ta chết còn có thể chứng kiến huyết mạch phản tổ, trời đất, người sói đó a!!"
Bà càng nói càng kích động thêm.
" Cái gì là huyết mạch phản tổ?"
Ngô Thiên lại hỏi.
" Trạng thái này của Diêm Hàn có lẽ là do tâm tình gây ra, cậu ta cảm thấy mình chưa đủ mạnh để bảo vệ bạn đời của mình nên mới kích phát huyết mạch trong cơ thể vốn đã loãng đến mức không thể hoá thân."
Mộc Tiêm giải thích cho hắn cũng như cho chính mình.
" Mấy ngàn năm trước Đế gia tộc nhân vẫn có người có thể hoá thân nhưng đến nay đã không còn nữa, người có huyết mạch thức tỉnh cũng chỉ có sức lực hơn người cùng năng lực lựa chọn bạn đời mà thôi."
Bà tiếp tục nói, đám trưởng lão đã ngồi lại ghế, ai cũng đang điều chỉnh lại tâm tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.