" Còn chưa ăn tối, em không ngủ được đâu."
Diêm Hàn nhéo nhéo má cậu.
" Ăn gì..."
Lam Từ lầm bầm hỏi.
" Em muốn ăn gì?"
Anh hỏi.
" Ăn mì được không?"
Người kia vẫn chẳng có chút sức gì mà đáp lại.
" Mì sao... Đợi tôi tắm xong mang em đi ăn."
Diêm Hàn hôn lên trán cậu một cái.
Người kia gật gù.
Đến khi Diêm Hàn từ nhà tắm đi ra Lam Từ đã nằm rạp trên sàn ngủ mất tiêu.
Anh bất đắc dĩ ôm cậu lên giường, để cho cậu ngủ, cầm chìa khoá xe mở cửa đi ra ngoài.
Lam Từ ngủ đến thơm ngọt bỗng nhiên bị một mùi hương thơm ngào ngọt quấy phá, lôi cậu rời khỏi ván cờ của chu công.
" Thơm quá... Diêm Hàn?"
Lam Từ mắt cũng chưa mở mà réo gọi.
Diêm Hàn nhìn người trên giường bị con sâu đói gọi dậy thì cười nhẹ.
" Mau dậy, mì của em đây, ăn xong lại ngủ sau."
Anh ngồi bên bàn thấp mở tô mì dương xuân thơm phức ra, mùi hương bay đầy phòng.
Người trên giường vội bật dậy, loạng choạng ngồi xuống bàn thấp, cái mũi hít lấy hít để mùi vị kia, thoả mãn mà thở dài.
" Đũa này, cẩn thận nóng."
Anh buồn cười không thôi, tách đũa đưa cho cậu.
" On ắm á!"
Lam Từ ngọng nghịu nói, tay vẫn không ngừng nhét mì vào miệng.
" Coi chừng nghẹn."
Anh vén sợi tóc xoã trước trán đang chạm vào mắt cậu lên, cưng chiều dặn.
" Ừm ừm..."
Người kia vẫn như gió, ăn đến một miệng bóng loáng.
Chưa được năm phút...
" Ngon quá a!!"
Lam Từ dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-o-khong-toi-la-a/877194/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.