" Ô ô... Đừng mà... A..."
Lam Từ muốn chết đi cho rồi, khổ nổi cậu treo ở trên người anh, bị anh đỉnh đến sống lại, ngọt ngào rên rỉ mà cầu xin.
" Tôi thấy em thích lắm, cắn tôi đến chặt, có khi tôi nên đổi chỗ, ra ngoài tiệm... Hừ!"
Diêm Hàn vừa nói tới đó đã bị cậu cắn vào yết hầu.
Dù Lam Từ biết hậu quả nhưng chẳng thà cho anh mau làm cậu ngất đi còn hơn.
Diêm Hàn cũng bị biến cố này làm cho trầm lặng, dừng lại cả một lúc lâu.
" Diêm... A!!"
Lam Từ thấy anh không động thì khó hiểu, nhưng cậu vừa lên tiếng thì đã bị tốc độ đâm chọt của anh làm cho hét lớn.
" Gừ!!"
Diêm Hàn gầm lên, lật ngược cậu lại, để cho cậu chống tay lên thành ghế sofa, nắm eo mà ra vào.
" Ứ..."
Tốc độ này thật sự là quá nhanh, Lam Từ không thể rên rỉ được, âm thanh cứ nghẹn trong cổ họng.
" Ư..."
Đến khi anh giã nát đáy cốc mà phồng kết lên thì Lam Từ cũng vinh quang ngất đi... Sau khi đã bắn đầu lưng ghế...
Diêm Hàn ôm lên cậu, ngồi lên ghế sofa, im lặng không nói tiếng nào.
Một lúc lâu.
" Ha ha!!"
Diêm Hàn bật cười lên.
" Em đáng yêu như vậy làm gì chứ!"
Anh chỉ là nói đùa, làm sao có thể mang cậu ra ngoài kia được, bên ngoài có camera, anh cũng không muốn cho cha Lam xem cảnh hai người ân ái đâu, ai biết cậu lại dám khiêu khích anh, chỉ vì muốn ngăn anh không mang cậu ra ngoài.
" Nói em ngốc là đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-o-khong-toi-la-a/877180/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.