Lam Từ tức tối đưa tay nhéo lại, khổ nổi mặt người kia đẹp đến thiên nhân công phẫn, một chút thịt thừa cũng không có, nắm không được.
Mắc gì cũng ăn như nhau, sao cậu lại có thịt.
Hay do cậu lâu ngày không tập?
" Diêm Hàn, buổi sáng tôi muốn đi chạy bộ, anh có đi không?"
Lam Từ nhéo nhéo mặt mình, quyết định nói.
" Em không mập, tập làm gì?"
Diêm Hàn buồn cười nhìn cậu.
" Tập cho khoẻ!"
Lam Từ sẽ không thừa nhận bản thân mình mập.
" Năm giờ ba mươi, nếu em dậy được."
Diêm Hàn bình thản nói.
" Có gì không được."
Lam Từ ăn nhất là anh thách cậu, thách mười lần trúng mười lần.
Diêm Hàn thấy dạo này cậu học hành quá nhiều, chạy bộ vận động chút cũng được.
" Mau ăn đi."
Anh gắp trứng vào phần cơm của cậu, thúc.
Từ đầu chí cuối, hai người đều không nhắc đến Neil Ian, ăn xong, Diêm Hàn đưa cậu về lớp.
Neil Ian đã ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu, nôm có chút đáng thương.
Một Omega, đi đến đâu cũng không đến nổi bị hắt hủi, ở trong nhà lại được cưng chiều, vậy mà đổi một môi trường, tình cảnh lại thê thảm như vậy, đúng là đủ bi ai.
Nhưng cũng không thể trách ai, là do cậu ta thôi.
Lam Từ về đến lớp là chuông cũng kêu, buổi học chiều đã bắt đầu, chẳng còn ai để ý Neil Ian nữa.
Guồng quay của cuộc sống cũng không bởi vì ai mà dừng lại, thời gian cứ trôi đi, kỳ thi lại càng gần.
Khi chỉ cách kỳ thi còn một ngày, Lam Từ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-o-khong-toi-la-a/877160/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.