" Sao cậu ấy biết tôi ở đây?"
Lam Từ có chút không tưởng được hỏi.
" Vậy... Anh nói sao?"
Đừng nói là Ngô Thiên biết cậu ở đây nhé...
" Không nói."
Diêm Hàn gắm cho cậu miếng cải chua.
" Vậy lỡ cậu ấy hỏi thì tôi trả lời làm sao?"
Lam Từ luống cuống.
" Em không muốn nói thì không nói."
Diêm Hàn không sao cả.
Lam Từ bĩu môi, nói như đơn giản lắm ấy, anh không sợ tôi nói ra, bí mật gia tộc nhà anh bại lộ à.
" Em lo cho tôi."
Diêm Hàn sờ mặt cậu dịu dàng nói.
" Hừ... Ai nói vậy."
Người kia ngạo kiều quay mặt đi.
Diêm Hàn cười.
Cười cái chi chi... Cười nhiều hơn nữa cũng không được gì đâu, hừ hừ.
" Em nếu tin tưởng Ngô Thiên thì cứ nói, mà dù có lộ cũng chẳng sao cả."
Diêm Hàn chỉ lo Đế gia mất lão già kia sẽ làm phiền Lam Từ, chứ lộ hay không anh cũng không quan tâm, có Đế gia chùi mông cho anh rồi.
" Sẽ rắc rối, ảnh hưởng việc học, còn sẽ ảnh hưởng đến cha."
Lam Từ không phải chưa nghĩ tới việc để pháp luật ra mặt giải quyết chuyện này.
Nhưng mà...
Cậu không muốn cha Lam vì cậu mà khổ sở, cũng vì...
Lam Từ nhìn Diêm Hàn, người này... Cậu thích đi...
Dù chẳng muốn thừa nhận nhưng cậu không thể dối lòng, chưa kể bay giờ ván đã đóng thuyền, nếu không có khuất mắc gì cớ sao phải làm căng lên.
" Đế gia bên đó..."
Đế gia sẽ đối đãi hai cha con cậu thế nào, Lam Từ thật lo lắng.
" Đám người đó...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-o-khong-toi-la-a/877111/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.