Chương trước
Chương sau
Lam Từ bị đôi mắt kia nhìn đến run rẩy toàn thân, linh hồn cũng muốn bị hút vào trong đó.
Cậu cảm thấy, một khắc cậu nhìn thấy đôi mắt này, có những thứ đã được buộc định, trốn không thoát.
Đôi tay thoát khỏi giam cầm của Diêm Hàn, muốn sờ vào đôi mắt kia, xem thử nó có tồn tại thật hay không, hay chỉ là cậu hoa mắt.
Đôi mắt kia bị cậu sờ soạn có chút nheo lại, càng thêm đậm màu và sâu thẳm, chứng tỏ nó không phải ảo giác, mà là...
Ác mộng.
" Anh... Không phải người?"
Lam Từ ngơ ngẩn hỏi ra một câu... Rất...
" Phụt ha ha ha...!"
Diêm Hàn thiếu điều cười muốn ngã ngửa với cái ý tưởng đột phát lại quá phá hủy khung cảnh của cậu.
Đôi mắt sói màu lưu ly đậm màu kia bởi vì vui mà càng thêm đẹp đẽ... Cũng không đáng sợ lắm...
" Em bị tôi làm đến ngốc rồi?"
Diêm Hàn trán đối trán với cậu, cười trêu ghẹo.
" Hừ... Vậy anh là cái gì, đôi mắt đó là giả?"
Lam Từ biệt nữu ngửa đầu cụng cái trán thật mạnh lên trán anh, tức giận nói.
" Thuở xa xưa đế quốc Ian có một gia tộc mang huyết thống người sói..."
Diêm Hàn kể cho cậu nghe một câu chuyện cổ tích.
Đó là câu chuyện mà Ngô Thiên đã từng kể cho Lam Từ nghe lại bị cậu xem là chuyện cổ tích lừa người.
Hôm nay nghe Diêm Hàn kể chi tiết hơn, sống động hơn, tự nhiên Lam Từ cảm thấy thật mẹ nó dối trá.
Dối trá đến trên thân cậu luôn.
" Em tin không?"
Diêm Hàn hôn hôn lên chiếc nhẫn màu trắng ngà lạnh lẽo cười nói một câu rất mang tính trêu đùa.
"Tin hay không phải thử mới biết."
Lam Từ méo mặt, muốn xoay lưng lại nằm thẳng lại đụng trúng cái gì đó rất quá có tính tồn tại, đánh cho cậu ngoài sống trong khét.
" Anh... Anh... Anh..."
Lam Từ lắp bắp trừng mắt nhìn anh, xấu hổ đến muốn độn thổ.
" Tôi làm sao vậy?"
Diêm Hàn vừa nói vừa xấu xa cầm tay cậu đưa xuống dưới.
Lam Từ như chạm vào cục than nóng muốn giãy tay ra lại không thể giằng nổi khỏi tay anh, cậu xấu hổ trừng mắt nhìn anh.
" Em sờ nó đi, tôi sẽ không đè em ra làm."
Một câu nói hết sức lưu manh lại mang đầy tính uy hiếp trắng trợn.
" Anh... Tự đi mà sờ!"
Lam Từ giận dữ nhéo mạnh cái đầu của sinh vật đáng hận kia.
" Được, tôi tự sờ."
Diêm Hàn không đau mà cậu nhỏ lại càng thêm hưng phấn.
Lam Từ có chút bất ngờ nhìn anh lại không nghĩ đến, anh nói sờ là sờ... Mẹ nó anh sờ tôi làm chi!!!!
" Ưm... Anh... Lưu manh!"
Lam Từ mặt mày đỏ lựng mở miệng mắng chửi.
" Em xem, nó cũng hưng phấn, hai chúng ta cùng sờ."
Diêm Hàn xấu xa mổ cái chóc lên môi cậu, tay cầm tay cậu bao trọn cả hai cậu nhỏ, bắt đầu lộng.
" Ưm... Đừng..."
Lam Từ cắn môi khó khăn bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụng, thở hổn hển cầu xin.
" Vậy chúng ta không sờ nó."
Diêm Hàn làm bộ bỏ cậu nhỏ của cậu ra khỏi tay hai người, nắm tay cậu tuốt cậu nhỏ của mình đến sung sướng.
"..."
Lam Từ nói không nên lời cay đắng nhìn cậu nhỏ nhà mình đáng thương cường ngạnh nằm đó, rất có xúc động muốn bóp nát thằng nhỏ trong tay.
" Ấy đừng..."
Diêm Hàn thở dốc lên tiếng ngăn lại con mèo nhỏ đang xù lông.
" Em thật là khó chiều."
Anh làm bộ khổ sở đưa tay cầm lấy cậu nhỏ bị bỏ quên, bắt đầu an ủi.
" Ha... Ai... Mượn anh chiều..."
Lam Từ ngạo kiều nói.
" Là tôi muốn chiều em, được chưa, bảo bối!"
Diêm Hàn tăng nhanh động tác tay, nghe người bên thân xuyễn xuyễn mà thở gấp rên rỉ nhỏ vụn, cười nói.
" Hừ... Ưm... Nhanh quá... Ưm..."
Lam Từ khó khăn thở hổn hển, tay đau muốn rút gân mặt cho anh cầm lấy cùng một chỗ tuột lộng cả hai đến cứng rắn, muốn phun...
" Ha... Ha..."
Lam Từ vừa phun xong như con cá mắc cạn dựa đầu vào ngực Diêm Hàn thở dốc.
Nhưng mà... Diêm Hàn vẫn chưa ra...
Anh im lặng cùng cậu nằm một chút, ngay thời điểm Lam Từ nghĩ anh sẽ đè cậu ra làm hiệp nữa thì Diêm Hàn đã ngồi dậy, vòng qua cậu nhảy xuống giường.
Dùng khăn giấy lau cho sạch Lam Từ rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Rầm.
Lam Từ trợn tròn mắt nhìn cái cửa đóng lại, có chút không dám tin.
Vậy mà... Buông tha cho cậu...
Nhưng mà...
Diêm Hàn vừa vào nhà vệ sinh tự thân vận động được năm phút đã nghe thấy tiếng rên rỉ ở bên ngoài.
" Diêm... Hàn..."
Lam Từ run rẩy cuộn người trên giường, chăn bị trượt xuống lộ ra bả vai trắng nõn, còn có thể thấy vết sưng ngay tuyến thể vẫn còn đỏ.
Bên dưới hạ thân ngứa ngấy không ngừng khiến cậu xấu hổ cắn chăn, tay cầm cậu nhỏ tuốt nữa buổi cũng không đạt đến khoái cảm giống như mới nãy, lại ngại ngùng không dám đưa tay sờ vào nơi xấu hổ kia, cậu có thể cảm giác được nơi đó có chút ướt át trước kia không hề có, ý nghĩ muốn một thứ to lớn lấp đầy càng khiến cậu khó chịu muốn chết.
Muốn... Diêm Hàn...
Tin tức tố dạ lan hương quay cuồng trong phòng báo hiệu một đợt phát tình mới lại tới.
Cạch.
Diêm Hàn từ nhà vệ sinh nhảy ra, nháy mắt đã đến bên giường, đem con mèo nhỏ vớt lên, ôm vào trong người, cậu bé dưới thân còn chưa được phát tiết càng thêm ngạnh.
" Muốn... Muốn... Nó... Ưm..."
Diêm Hàn cũng không chần chừ, nơi kia sau khi Lam Từ biến đổi thành O đã mềm mại hơn rất nhiều, còn sẽ chảy nước, không cần nới lỏng gì cho cam, anh vẫn có thể cho cậu nhỏ của mình vào.
Nhưng cả ngày hôm qua liên tục làm khiến nơi đó cũng sưng lên, chính vì vậy mới nãy anh mới không đè cậu ra, không ngờ đợt phát tình mới lại tới, vậy mà cứu vớt anh khỏi nguy cơ tự xử.
Nhẹ nhàng mà đưa đẩy cự long trong u cốc ướt rượt, nghe người kia ngại ngùng xấu hổ mà rên rỉ từng tiếng nhỏ, Diêm Hàn cảm thấy đời này có con mèo nhỏ này thôi là đủ rồi.
" Ưm... Ha... Nhanh nữa..."
Lam Từ đập nhẹ tay vào bả vai anh, đòi hỏi.
"..."
Diêm Hàn giống như được mở chốt an toàn, hai tay bóp chặt mông cậu, giã xuống.
" A... Ha... Ha... Sâu quá... Ứ..."
Lam Từ mắt trợn trắng cắn vai anh rên rỉ.
Hai người bởi vì tư thế ngồi làm nên mỗi cái thúc của Diêm Hàn đều vào rất sâu rất mạnh, đánh cho Lam Từ quân lính tan rã, chỉ biết ôm cổ anh rên rỉ từng giọt dính nị.
Độ sâu mà cậu nhỏ của Diêm Hàn có thể chạm tới đã vượt quá sức chịu đụng của Lam Từ, cậu cong lưng bắn đầy lên bụng của hai người, vách thịt bên trong cũng cắn nuốt cậu nhỏ của Diêm Hàn đến muốn phun.
Thời điểm này tử cung vốn đã thoái hoá của A vẫn còn chưa giãn ra theo sự biến đổi, quá trình này phải bao lâu anh cũng không rõ nhưng cũng không trở ngại anh bắn đầy vào sâu bên trong cậu, ở bên trong đã nuốt bao nhiêu con cháu nhà anh anh không biết, nhưng anh thích nhìn thấy cậu bị anh bắn đến run rẩy, hét lớn.
" Ô..."
Lam Từ bị anh thả lại giường mềm nhũn như cọng bún, không có chút sức lực nào nhắm chặt mắt muốn ngủ.
Kỳ phát tình này cơ bản đã dịu xuống, có khi lần này là lần cuối, cũng có khi vẫn còn nhưng tần suất không nhiều cũng không mãnh liệt nữa.
Hơn nữa này cũng chưa phải kỳ phát tình chính thức của Lam Từ, nó chỉ được xem là kỳ phát tình đầu tiên khi một O phân hoá lần hai mà thôi, cũng do kỳ mẫn cảm của Lam Từ trước khi bị anh biến đổi, nên rất nhanh thôi, có lẽ là ngày mai Lam Từ có thể đi học được rồi.
Lam Từ vẫn là Alpha nên thể lực cũng tốt hơn đại đa số O khi phát tình nhiều.
Này cũng là một trong những lý do đa số tộc nhân Đế gia sau khi thức tỉnh huyết mạch rất thích chọn A làm đối tượng để biến đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.