Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, đầu tiên là chạy đông chạy tây, còn kết hôn nữa, sau khi xong xuôi tất cả, một kỳ nghỉ cũng chỉ còn có mấy ngày. Mạch Đinh buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ nhăn nhó mãi, lẽ nào cậu không được đi nghỉ tuần trăng mật sao? Đương nhiên là có thể xin nghỉ học, nhưng học kỳ này sẽ tuyền ủy viên học tập, vất vả lắm An Tử Yến mới giúp cậu gian lận được, tuy rằng là anh tình nguyện, dù cậu vô cùng không tán thành hành vi vô đạo đức này, nhưng đạo lý trắng đen lẫn lộn có ai không hiểu đâu .
Mạch Đinh chắp tay sau mông cứ đi qua đi lại sau lưng An Tử Yến, liên tục thở dài, dù vậy vẫn chẳng làm ảnh hưởng chút nào tới nhã hứng chơi đàn của An Tử Yến. Mạch Đinh lén ngắm nhìn anh, chỉ khi nào chơi đàn, An Tử Yến mới không phải là một tên bại hoại. Thấy An Tử Yến không để ý tới mình, Mạch Đinh áp lưng vào lưng anh, lay lay lắc lắc, lúc này An Tử Yến mới dừng lại .
“An Tử Yến, cậu nói tớ nên tới bầu ủy viên học tập hay là đi hưởng tuần trăng mật?”.
“Ủy viên học tập.”.
“Cậu được lắm, dám nói không muốn đi hưởng tuần trăng mật với tớ. Giờ kết hôn rồi, cậu nghĩ rằng tớ đã hoàn toàn thuộc về cậu sao? Cứ nằm mơ đi, cậu đối xử với tớ không tốt, tớ sẽ đổi ý đấy. Đảo Maldives là nơi nào chứ, đó là nơi tớ mơ cũng muốn đi. Sao cậu có thể quyết định ác độc như vậy, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu/1331704/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.