An Tử Yến không ăn cơm, một mực ngủ trên giường. Mạch Đinh ngồi bên giường, chả hiểu ra sao cả, rõ ràng An Tử Yến có gì đó sẽ nói hết ra, lần này lại chỉ cho Mạch Đinh một khoảng trầm mặc. An Tử Yến quả thật có thể nói ra tất cả, nhưng đụng tới cái việc ghen tuông này, hắn không mở miệng được, hơn nữa trong đầu vẫn hồi tưởng lại cảnh hai người tán gẫu thực vui vẻ, cộng với Mạch Đinh không ngừng khen Lữ Vĩ tốt đẹp. Trong phòng, chỉ còn lại tiếng hít thở của bọn họ. Im lặng, hóa ra lại là chuyện thống khổ như vậy. Đặc biệt Mạch Đinh căn bản cảm thấy mình không làm sai chuyện gì, lại bị An Tử Yến đối xử lạnh lùng, cậu rất khó hiểu, rất không cam tâm .
Ngày hôm sau, An Tử Yến vẫn không nói chuyện với Mạch Đinh, hai người cùng nhau đi xuống lầu, liền phát hiện Lữ Vĩ đang đứng phía dưới chờ Mạch Đinh, vẻ mặt vô hại, Mạch Đinh thấy Lữ Vĩ đến đây thì rất lạ, chạy lại gần, An Tử Yến khó chịu nhíu mày .
“Sao anh lại tới đây?”.
“Hôm qua điện thoại của cậu rơi xuống đất, lúc định trả cho cậu, cậu đã vào nhà rồi, tôi ngại quấy rầy cậu.” Lữ Vĩ ra vẻ thiện ý, ai cũng không nhận ra âm mưu gây rối của hắn, ngoại trừ An Tử Yến, An Tử Yến trông thấy cái tên nham hiểm này liền bực mình .
Mạch Đinh xấu hổ: “Còn phiền anh mới sáng ra phải tới đây một chuyến, thật ngại quá.”.
“Dù sao tôi cũng rảnh, nếu thấy ngại, mời tôi uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu/1331681/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.