Mạch Đinh dù sao cũng là con trai, tuy nụ hôn đầu cùng thân đồng tử đều cho An Tử Yến, nhưng cậu cũng từng trải qua tình yêu thời học trò phi thường thuần khiết, chỉ cần cầm tay một chút mặt đã đỏ, không giống như hiện tại, chỉ biết xấu hổ sau khi làm xong. Thời gian không ngừng biến đổi còn người thành các loại hình thái khác nhau, lấy đi sự ngây thơ chất phác, mộng tưởng, tình cảm mãnh liệt- những thứ bạn từng coi là trân bảo, khi đã lấy xong tất cả, điều đó chứng tỏ bạn đã trưởng thành .
Nếu Hứa Tử không đột nhiên xuất hiện, Mạch Đinh có lẽ đã sớm quên bản thân từng có một mối tình đầu như vậy .
Ngày ấy khi Mạch Đinh đang đợi xe về nhà, bỗng bên cạnh có người gọi cậu: “Mạch Đinh? Cậu là Mạch Đinh phải không?”.
Mạch Đinh nghi hoặc xoay người, cậu liền trông thấy Hứa Tử, cô ấy đã trở nên chín chắn rất nhiều, tóc được uốn quăn, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng Mạch Đinh vẫn dễ dàng nhận ra cô ấy .
“A Tử?”
“Thật là cậu sao? Tớ còn tưởng mình nhận lầm người. Sao cậu lại ở đây?”
“Trường tớ học ở gần chỗ này, cậu thì sao?” Nói thật, Mạch Đinh gặp lại Hứa Tử ngoại trừ kinh ngạc cũng không có phản ứng quá lớn, trước kia hai người cái gì cũng không hiểu chỉ là thử xem, trong lòng cậu bây giờ ngoại trừ An Tử Yến thì không còn chỗ cho một ai khác nữa .
“Cậu còn đi học a, thật tốt, tớ đã thôi học rồi, đi làm ở công ty bách hóa đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu/1331628/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.