[Đợi hết bận rộn, cùng nhau uống một chén. Tửu lượng của cậu sẽ không yếu thư thời cấp hai chứ? Có nhớ lúc đó say cậu đã làm gì tôi không?]
Mạch Đinh ngồi trên đùi An Tử Yến hung hăng: [Nhớ! Thật mất mặt. Không cần cậu nhắc]
Tin nhắn vừa được gởi, điện thoại của cậu liền bị giật đi. An Tử Yến nhìn nhìn: “Em hẳn rõ, anh không cho phép em làm mấy hành động vượt quá phạm vi chứ”. Vẻ mặt An Tử Yến nửa nghiêm túc, nữa đùa giỡn. Mạch Đinh cả kinh, giật lại điện thoại: “Cái gì mà hành động vượt quá phạm vi? Chỉ là nói chuyện với bạn cũ thôi mà”. Chuông báo tin nhắn lại vang lên. Mạch Đinh đang tính giải thích thì chậm hơn An Tử Yến một bước: “Em cười vui nhỉ?”
Mạch Đinh sờ sờ mặt mình: “Nói bừa, có đâu”. Có lẽ đến Mạch Đinh cũng không nhận ra nụ cười trên mặt. Nhưng An Tử Yến lại nhìn thấy rất rõ ràng.
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Bộ em không biết chắc?”. An Tử Yến không nói gì nữa. Mạch Đinh nghĩ sự việc được giải quyết rồi. Cậu tiếp tục nhắn tin với Quan Chu. Đối với cậu mà nói, Quan Chu chỉ là một người bạn cũ lâu năm không gặp mà thôi. Sau này, hai người liên lạc thường xuyên hơn. Vì vậy nên tuy qua một thời gian không gặp, hai người vẫn rất dễ dàng thân thiết với nhau. Cho đến một ngày, Mạch Đinh bị gọi vào văn phòng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Dự án đó không cần em phụ trách nữa. Anh sẽ chuyển cho Quách Bình”. An Tử Yến vừa kí giấy tờ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331606/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.