Lúc bác sĩ đến, ông giận đến mức râu ria dựng đứng, mắt trợn ngược. Một bên xử lý vết thương, một bên trách mắng không ngừng. Ngô Hinh ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay An Tấn, khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của bác sĩ. Băng bó xong, ông tiếp tục nhắc nhở: “Nếu còn như vậy nữa, đợi tôi gặp ông nội cậu, tôi sẽ báo cáo hết. Đơn giản là không chịu nghe lời”.
“Tôi thấy sức khoẻ ông vẫn ổn lắm. Nhắm phải đợi rất lâu mới có thể báo cáo được”.
“Cái thằng này”. Đợi bác sĩ về, nhìn thấy vết thương An Tử Yến không còn gì lo ngại Mạch Đinh mới thởi phào nhẹ nhõm. An Tấn hắng giọng: “Dù bây giờ nói đến chuyện con cái còn quá sớm, nhưng hai đứa cũng nên cân nhắc. Bất quá, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của hai đứa. Không cần quá miễn cưỡng đâu”. Mạch Đinh mím môi không lên tiếng. An Tấn nhìn cậu: “Con cũng không cần vì chuyện con cái mà thấy áy náy với chúng ta. Nhà chúng ta vẫn còn An Tố mà. Nhà bên con chỉ có mỗi con. So ra vẫn là nhà chúng ta có lỗi với nhà con. Cho nên con đừng quá để ý”.
Mạch Đinh gật đầu. An Tấn là kiểu người nghiêm túc, ít nói. Mạch Đinh có rất ít cơ hội nói chuyện cùng ông. Mạch Đinh hiểu suy nghĩ của Ngô Hinh đối với mình, nhưng với An Tấn thì cậu không rõ lắm. Thật ra, ông không phải khó nắm bắt như Mạch Đinh suy nghĩ. Kể từ sau khi tiếp nhận cậu, trong mắt An Tấn, Mạch Đinh đã là con trai ông rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331598/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.