An Tử Yến đứng trước phòng ông nội. Hắn mở cửa bước vào. Căn phòng ngoại trừ thiếu vắng chủ nhân, những thứ khác vẫn không hề thay đổi. An Tử Yến nhìn khuôn hình lúc nhỏ của hắn chụp cùng ông nội. Hắn mở ngăn kéo, bên trong toàn là những thứ vớ vẫn. Giọng nói Mạch Đinh vang lên bên tai.
(Ông nội, ông lại chọc cháu. Chả vui tí nào cả!)
(Ông nội, ông nói An Tử Yến đi, anh ấy toàn bắt nạt cháu!)
(Ông nội, An Tử Yến anh ấy…)
Ba người biến thành hai người. Hai người hoá một người. Người hứa sẽ ở bên hắn rồi cũng bỏ hắn mà đi. Nếu không phải là Mạch Đinh, hắn không có cách nào vượt qua khoảng thời gian ấy. Lúc đó, hắn rất muốn ôm Mạch Đinh vào lòng và nói: Thật may còn có em ở đây. Anh không thể mất đi em được.
Mạch Đinh ngồi ở công viên đến tận khuya. Nơi này có thể nhìn thấy mọi thứ về An Tử Yến. Con người ta thật mâu thuẫn. Mâu thuẫn đến buồn cười. Miệng thì nói muốn rời xa hắn, nhưng trong lòng vẫn mong ở bên hắn. Có chịu tổn thương thế nào, cậu vẫn ôm lấy cái hy vọng buồn cười đó.
Em… có phiền không…
Đi đi. Anh không muốn nhìn thấy em nữa.
An Tử Yến, anh nói thêm nhiều lời tàn nhẫn hơn nữa đi. Em muốn xem, phải nói bao nhiêu em mới không còn nhớ anh nữa. Mỗi dây thần kinh trong em sẽ căng cứng lên. Em sợ nếu em thả lỏng, em sẽ chạy đến cầu xin anh đừng đuổi em đi, cầu xin anh yêu em. Em không sợ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331593/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.