An Tử Yến mở mắt, chậm chạp ngồi dậy. Trên mặt hắn sạch trơn. Hắn hại không khí khóc, hại Mạch Đinh khóc, nhưng hắn chẳng buồn thể hiện thêm chút cảm xúc nào. An Tử Yến từ phòng ngủ đến đến trước cây piano. Hắn đưa ngón tay ấn xuống phím đàn. Piano phát ra một tiếng ngân dài. Hắn nhìn nó, cũng không có ý chơi. Thậm chí hắn cũng không biết hắn muốn làm cái gì.
Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không biết. Làm sao mà cậu biết được chính tay cậu đã xé tan vết thương lòng chưa liền sẹo của An Tử Yến. Cậu mang theo sự đau đớn thuộc về hắn mà không dám về nhà bố mẹ. Sợ hai người họ lo lắng. Cuối cùng, cậu đành gọi cho Lý Minh. Lý Minh chạy vội ra ngoài. Mạch Đinh chưa tới chỗ ở mới của Lý Minh bao giờ. Đợi đến lúc biết địa chỉ, cậu mới phát hiện, thì ra là ở cùng chỗ với An Tố.
Mạch Đinh vừa đến nơi, Lý Minh đã đứng dưới nhà đợi sẵn. Cậu hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vào hai má mới ra khỏi taxi. Cậu không muốn Lý Minh nhìn thấy bộ dạng bị vứt bỏ của mình.
“Tôi đã mua bàn chãi với khăn cho ông rồi đấy”. Lý Minh lắc lư bao nilong trên tay. Mạch Đinh cười miễn cưỡng: “Rồi rồi. Nhưng sao ông lại chuyển đến đây? Y như biến thái theo đuôi ấy”.
“Cô ấy ở tầng 10, tôi ở tầng 4. Bình thường tôi ít ra khỏi nhà. Cô ấy có biết gì đâu. Mà tôi làm gì có đi theo dõi. Tôi chỉ muốn nếu như cô ấy gặp khó khăn thì tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331589/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.