Về đến nhà, tiếng piano vọng ra. Đến cả giày Mạch Đinh cũng còn chưa cởi, cậu đi thẳng vào trong. Nhìn bên gò má An Tử Yến đang chơi đàn, cậu nhớ lại. Cái lúc mà An Tử Yến bế Vương Tích Viên. Mạch Đinh rất muốn hỏi: Anh thích con nít hả? An Tử Yến sẽ trả lời thế nào? Hắn sẽ nói thật hay nói dối? Nhưng làm sao cậu phân biệt được những lời nói đó.
Chẳng qua là một đứa bé thôi, em sẽ không mất anh đâu, phải không?
Một bên là tiếng đàn piano, một bên là tiếng chuông điện thoại. Ngô Hinh nhận điện.
“Vâng”.
“Là tôi”.
“Vâng. Nếu đã gọi điện, hẳn đã có câu trả lời”.
“Chuyện như vậy, nói thế nào thì người chịu thiệt cũng là con gái. Tôi có điều kiện”.
“Ông xem, bây giờ đã là thời đại nào rồi. Chỉ cần Tiểu Tư tự nguyện, làm sao có thể coi là chịu thiệt được. Chúng tôi sẽ đối xử với Tiểu Tư thật tốt. Giống như con dâu vậy”.
“Lời bà nói rất đơn giản. Bà hẳn rõ chuyện này không thể so sánh với nước ngoài. Ở trong nước, vợ chồng hợp phải mới có thể sinh con với nhau. Tôi nghĩ bà đã biết phải sắp xếp thế nào. Dù An Tử Yến có kết hôn, nhưng tờ giấy hôn thú kia cũng chẳng có nghĩa lý gì ở trong nước”.
“Nếu đã rõ hết tất cả, ông còn có yêu cầu gì?”
“Lúc Tiểu Tư mang thai, Tử Yến nhất định phải ở bên chăm sóc Tiểu Tư. Nhưng không được làm kiểu đàn ông như vậy. Tôi không muốn cái thai bị ảnh hưởng những tư tưởng xấu. Yêu cầu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331586/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.