Mạch Đinh mờ hồ nghe thấy bên kia có tiếng đàn ông. Bạch Tiểu Tư cúp máy. Mạch Đinh lại được dịp phát huy trí tưởng tượng: “An Tử Yến, anh nói Tiểu Tư có phải có người yêu rồi không? Em vừa mới nghe thấy giọng đàn ông. Không phải chứ. Còn không nói cho em biết. Em có thể giúp cô ấy được mà. Nếu như bị người ta lừa thì biết làm sao?”
“Đừng có nghĩ tất cả mọi người đều giống như em”.
“Anh nói chuyện khó nghe vậy! Em ngốc nên mới bị loại đàn ông như anh lừa đó”.
“Em quản được anh?”
Mạch Đinh đã đoán sai chuyện của Bạch Tiểu Tư. Đúng là cô đang ở cạnh đàn ông. Nhưng không phải người yêu. Mà là Bạch Hùng, bố của Bạch Tiểu Tư. Bạch Hùng nhăn nhúm mặt mày. Ông thật không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô. Lúc nhỏ thì khéo léo, biết nghe lời. Ông rất kì vọng vào cô. Đưa cô đi du học. Vậy mà cô lại trở thành thanh niên ăn chơi lêu lỏng. Bây giờ về nước, bắt Bạch Tiểu Tư làm việc. Cũng chẳng yên lòng chút nào. Cứ cái đà này, chi bằng nhanh chóng tìm người nào đó gả đi.
“Con không còn nhỏ nữa. Không có dự định gì sao?”
“Cứ nghĩ đến sau này làm gì? Chuyện sau này thì sau này tính đi. Bây giờ nghĩ cũng có ích gì đâu”.
“Cho nên con chuẩn bị chơi mãi à?”. Bạch Hùng cau có, lộ vẻ nghiêm túc. Đây chính là điềm báo ông sắp nổi giận đến nơi. Bạch Tiểu Tư thu hồi nụ cười. Không còn thể hiện nét đùa cợt nữa. Bạch Hùng lại nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331552/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.