Thời tiếc đã không còn ấm áp nữa. Nhân lúc cuối tuần không phải đi làm, Mạch Đinh dọn dẹp lại tủ quần áo. Mỗi lần mở tủ là phải lôi hết ra xếp lại. Nguyên cả tủ đồ đã bị An Tử Yến phá tan tành. Mạch Đinh than thở không biết bao nhiêu lần. Nhưng cuối cùng, mấy lời nói đó cũng như hòn đá chìm nghỉm cười đáy biển mà thôi.
Bây giờ là chín giờ sáng, cậu vẫn chưa thể lên tiếng được. Cuối tuần thì phải mười giờ mới là thời điểm thích hợp để nói chuyện với An Tử Yến. Nếu không hắn nhất quyết sẽ không chịu rời giường. Mạch Đinh dọn dẹp xong. Đột nhiên cậu khựng lại. Có một chuyện tại sao cậu không nghĩ đến? Muốn làm gì An Tử Yến không phải có rất nhiều cơ hội sao? Nhân lúc hắn còn ngủ, cậu muốn làm cái gì mà không được? Hắn cũng có biết đâu. Thật thất trách, sao giờ mới nghĩ đến? Mạch Đinh khoanh tay, sờ cằm. Phải dùng cách gì chọc hắn đây? Tự nhiên mà chọc hắn thì cũng không tốt lắm. Không đúng. Ngàn vạn lần không được có suy nghĩ nhân từ đó. Tại sao phải nghĩ cho tâm trạng của hắn? Lúc hắn bày trò cũng có nghĩ đến tâm trạng của cậu đâu! Chi bằng giấu dép của hắn đi. Để lúc tỉnh dậy hắn không có dép để mang. Hoặc là lén cắt rách áo ngủ của hắn. Kiểu gì lúc tỉnh hắn cũng giật mình. Mạch Đinh suy tính một hồi. Cậu vì kế hoạch sắp tiến hành mà hạnh phúc không thôi.
Ai dô, chỉ vì mấy thứ kia mà hạnh phúc. Đúng là… quá nhàm chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331542/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.