Mạch Đinh đã có chủ ý trong chuyện của An Tố nên quay trở lại bàn làm việc phân loại thật nhanh hồ sơ rồi giao trả cho Quách Bình. Quách Bình nhận được tất cả hồ sơ của mọi người thì hô lên sảng khoái. Lắc lắc cổ: “Thời gian lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng xong”.
“Nếu không xong thì tôi sẽ phát điên mất. Mỗi ngày nhìn thấy đống hồ sơ trên bàn là đau hết cả đầu”. Phạm Thiếu Quân xoa đầu. Liễu Vĩ đề nghị: “Để ăn mừng, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn đi?”. Mạch Đinh kháng nghị: “Sao mọi người hở tí là ăn mừng? Có gì vui mà ăn mừng? Việc này xong còn có việc khác phải làm mà”.
“Cậu chỉ là hậu bối mà dạy dỗ chúng tôi hả? Có bản lĩnh thì dạy dỗ Yến đi”.
Mạch Đinh thật muốn hất mặt lên: Ngày nào về nhà mà không dạy dỗ hắn? Cấp trên của mấy người là ai? Cũng phải nghe tôi dạy dỗ chứ nói gì tới mấy người. Nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo: “Anh ta có nhiều chỗ thiếu sót. Nhưng cũng không đến lượt tôi dạy. Gia đình anh ta hẳn có người dạy dỗ a”.
“Xem cậu nói kìa. Nếu Yến có nhiều chỗ thiếu sót, vậy cậu cũng không xứng làm người đi”.
“Ý gì đó! Tôi so với anh ta còn tốt hơn nhiều nhá. Người chính trực này, làm việc chăm chỉ này. Anh ta thì có gì mà so với tôi? Không phải chỉ là may mắn được thăng chức thôi sao?!”.
“Đừng có nói đùa mà lãng sang chuyện khác. Tôi thấy là cậu sợ a”.
“Tôi sợ cái gì? Hơn nữa mới nãy tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331537/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.