Buổi chiều ba ngày sau, Mạch Đinh đang chuẩn bị nấu bữa tối thì cậu nghe chuông di động của An Tử Yến reo lên bên ngoài. Sau đó là giọng nói của hắn: “Biết rồi, giờ em qua đây”. Mạch Đinh thò đầu ra, An Tử Yến đã đứng chỗ cửa: “Anh đi đâu? Sắp tới giờ cơm rồi”.
“Ra ngoài”.
Mạch Đinh yếu ớt hỏi: “Em có thể đi theo không?”. An Tử Yến không trả lời. Hắn mở cửa. Mạch Đinh rũ mắt, đang muốn lùi vào bếp thì An Tử Yến lạnh lùng lên tiếng: “Còn phải để anh ôm em đi à?”. Nghe lời này, Mạch Đinh tươi ngay, tắt lửa trên bếp: “Đi liền đây”. Sợ An Tử Yến đổi ý, Mạch Đinh không hỏi thêm gì nữa. Xe chạy đến ngã tư, Mạch Đinh liền trông thấy An Tố đang sốt ruột khoanh tay tựa người vào xe đứng đợi. Thấy An Tử Yến, cô không chỉ trích gì hắn nhưng lại quay sang Mạch Đinh: “Muốn tôi phải đợi bao lâu nữa? Có chút quan niệm gì về thời gian không vậy?”
“Nhưng…”. Có phải mình đâu, dựa vào cái gì mà tức giận với mình.
“Tôi không muốn nghe giải thích”.
“Chị nên dạy dỗ An Tử Yến mới phải chứ!”.
“Bây giờ hai đứa không phải là một sao? Dạy ai mà không như nhau”. An Tố nói lý. Mạch Đinh không nói lại nổi. An Tử Yến trực tiếp xuống xe, ngồi vào trong xe của An Tố. Mạch Đinh còn chưa kịp phản ứng thì An Tố đã ngồi vào ghế lái: “Còn không xuống xe. Muốn tức giận với tôi à?”. Mạch Đinh nhanh chóng mở cửa xe rồi ra ngoài. Không hề biết phải đổi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331533/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.