Hai người họ cứ duy trì một tư thế. An Tử Yến nhìn xoáy vào Mạch Đinh. Trong ánh mắt đều là sự tức giận: “Em câm miệng cho anh”. Nếu không phải Mạch Đinh cố ý chọc giận An Tử Yến thì chuyện cũng sẽ không biến thành ra thế này. Nhưng câu nói vừa rồi không khó nghe như vậy thì An Tử Yến cũng không có cách nào nhìn nhận rõ thực tế.
“Chỉ có một mình anh cho rằng ông nội còn sống thì có ích gì? Ai cũng biết ông đã đi rồi. Nếu quả thật anh cảm thấy ông còn sống, vậy sao anh còn ở đây. Anh theo em ra ngoài đi. Chúng ta đi xem ai đúng ai sai!”.
Đột nhiên An Tử Yến nhếch mép. Trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười chế nhạo: “Là em đúng rồi thế nào?”. Mạch Đinh mở to hai mắt không thể tin được. Cậu cho rằng cậu đã đâm vào sự ảo tưởng của An Tử Yến. Rồi đây biết phải làm sao? Cho dù cậu đã nghĩ đến hậu quả nhưng cũng không bao giờ nghĩ An Tử Yến sẽ có phản ứng như vậy. Hắn căn bản không quan tâm có sự thật gì. Coi như kéo hắn đến trước mộ ông nội, hắn tuyệt đối cũng không chấp nhận chuyện ông đã ra đi. Sự thật có như thế nào thì cũng không liên quan gì đến suy nghĩ của hắn.
Mạch Đinh cảm thấy sợ. Cậu không cứu được An Tử Yến. Bởi vì cậu không bao giờ thắng nổi An Tử Yến. Cậu đã vì hôm nay, vì An Tử Yến mà chuẩn bị dũng cảm, kiên cường. Rốt cuộc cũng không có ích lợi gì. Mạch Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331523/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.