Gần đây bộ phận chăm sóc khách hàng của An Tử Yến và những nhân viên trẻ tuổi vô cùng rãnh rỗi. Từ ngày quản lý Thôi quay về, phàm những chuyện quan trọng đều do ông phụ trách. Ông dựa vào những thành tích trong quá khứ mà ôm hết mọi việc. Chỉ nhường lại những việc vớ vẫn cho đám người An Tử Yến. Không ngờ trong công ty cũng có những lúc nhàn rỗi như vậy. Cậu hỏi Quách Bình: “Sư phụ, làm sao bây giờ?”. Liễu Vĩ chơi điện thoại: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Bọn họ thích làm thì để cho họ làm. Có lương là được rồi”.
Phùng Phỉ Mông nhàm chán: Nếu như có mạt chược chơi thì tốt rồi”. Đúng là một đám không có lý tưởng, không có mục tiêu, không có ý chí phấn đấu! Một người chính trực như Mạch Đinh không thể chấp nhận được hành động của bọn họ. Nếu cậu là sếp, nhất định sẽ không cho phép nhân viên rãnh rỗi như vậy.
“Cứ như vậy, đừng nghĩ đến việc tiền lương sẽ tăng”. Đây mới là vấn đề Mạch Đinh quan tâm nhất. Phạm Thiếu Quân lật lật quyển tạp chí thời trang: “Quản lý Thôi dù sao cũng đã làm việc trong công ty nhiều năm rồi. Tiếng nói của ông ta ở phòng này cũng có trọng lượng. Đoán chừng ông ta không muốn Yến cướp đi danh tiếng của mình”.
“Yên tâm. Thời gian cũng đâu còn nhiều. Làm sao mà ông ta cứ đến đây được”.
“Haizz, mọi người trong công ty không thể thoải mái mà làm việc với nhau sao?”
“Không thể”.
“Yến vẫn chưa đến công ty à?”. Liễu Vĩ hỏi. Quách Bình nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331500/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.