Trở lại phòng làm việc khi chưa hết giờ nghỉ trưa, Mạch Đinh vẫn thấy An Tử Yến ngồi trong phòng làm việc như cũ. Ánh nắng xuyên thẳng từ tòa cao ốc đối diện nằm dài trên lưng hắn. Hắn lại hóa thành một bức tranh rồi. Tại sao hắn lúc nào cũng có thể khiến cho người khác không dám nhìn trực diện vậy? Thật muốn rửa sạch cả hai mắt. Ai đó đến nói cho cậu biết đi. Đó là ai vậy? Là người đóng thế mà An Tử Yến đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê sao? Buổi sáng còn chôn cứng trong chăn không chịu dậy, bây giờ đã thật nghiêm túc rồi. Mạch Đinh nhìn chằm chằm điện thoại. Giờ nghỉ trưa mà nhắn tin chắc cũng không quấy rầy hắn đâu nhỉ? 
Di động trên bàn có tín hiệu, An Tử Yến cầm lên xem. 
[Đúng rồi, em phải xưng hô với anh thế nào?] 
[Vớ vẫn] 
[Không phải vớ vẫn. Rõ ràng là chuyện nghiêm túc mà. Mới nãy em nhỡ gọi cả tên anh. Xém tí bại lộ. Đây là chuyện của hai người a] 
[Không, là chuyện của em thôi] 
[Vậy em cũng gọi anh là Yến như mọi người hả?] 
[Em dám gọi, anh lập tức sa thải em] 
[Lạm dụng chức quyền! Ai cũng gọi được, sao em lại không?] 
[Không tại sao hết. Em không được. Anh nghe mất hứng lắm] 
[Anh có ý gì? Vậy anh muốn gọi thế nào?] 
[Gọi ông nội là được rồi] 
[Anh chiếm tiện nghi cũng vừa vừa thôi chứ!!] 
“Người mới, đang nhắn tin với ai đó? Vui vẻ thế kia, cười muốn đần luôn”. Vừa mới trở về văn phòng Quách Bình đã nhìn thấy Mạch Đinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-to-van-yeu-phan-2/1331475/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.