“Thấy cái gì ạ?”, Mạch Đinh nghi hoặc hỏi.
“Còn muốn giả vờ? Ở quán cơm tối đó”.
Lúc này Mạch Đinh mới nhớ ra: “Thì ra là anh thật, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm…”. Cao Quốc thô lỗ cắt ngang lời Mạch Đinh: “Đừng vòng vo. Cậu nghĩ tố cáo sau lưng tôi rồi thay thế vị trí của tôi chứ gì?”. Cậu còn chưa hiểu rõ ý của Cao Quốc thì anh tiếp tục nói: “Không nghĩ tới đó rồi còn gặp cậu. Thật xui xẻo. Bây giờ quản lý đã nghi ngờ, cậu nghĩ là sao?”. Coi như Mạch Đinh có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý của anh. Người ở cùng anh ta tối đó quả nhiên là vợ của quản lý. Lúc đó bọn họ ngồi cũng không xa lắm, may là có đồ ở giữa chắn ngang. Mà hai người họ cũng không thể chạy đi trước, như vậy sẽ dễ bị phát hiện hơn. Không thể làm gì khác là thấp thỏm đợi đám người Mạch Đinh đi trước. Vậy nên Mạch Đinh vừa mới đi khỏi, bọn họ cũng vội vàng ra bên ngoài. Lúc này Cao Quốc thấy Mạch Đinh quay đầu lại nhìn. Nhất định là cậu đã biết rồi. Nhưng hắn cũng không lo mấy. Tối đó, bị phát hiện bí mật có lẽ cũng không chỉ có mỗi anh. Cao Quốc thấy Mạch Đinh không lên tiếng, tiếp tục: “Tốt nhất cậu cũng đừng nghĩ đến việc ám toán tôi. Chính cậu cũng có điều bẩn thiểu đang nằm trong tay tôi đấy”.
Lời nói đó khiến cho Mạch Đinh càng thêm khó hiểu. Cao Quốc đứng lên: “Quan hệ của cậu với gã đàn ông trưa nay không đơn giản. Nếu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-thi-toi-van-yeu-2/1984540/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.