“Đưa Ellen cho tôi mượn một ngày”. Khi An Tử Yến nói ra câu này, Mạch Đinh giật hết cả mình. Ellen thì bình thường. Nhưng Chu Cách lại như chó bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “Tôi không cho. Vì sao phải cho?”
“Cậu ở nhà tôi ăn hai bữa rồi”. Đây mà coi là lý do gì? Khó trách thái độ đối đãi với Chu Cách không giống lần trước. Hắn chính là chọn thời điểm để lên kế hoạch thôi. Mạch Đinh nổi hết da gà. Chu Cách lắc đầu: “Coi như Mạch Đinh không thể thỏa mãn cậu. Tôi cũng không thể đưa bảo bối của tôi cho bất cứ ai mượn được. Cậu cũng không được”. Mạch Đinh tổn thương nhìn An Tử Yến: “Chẳng lẽ em thật sự không thể thỏa mãn anh?”. An Tử Yến liếc cậu một cái: “Anh mượn cô ấy để giúp anh giải quyết công việc”. Chu Cách càng phản đối: “Cậu không có thư kí à? Bên bộ phận chăm sóc khách hàng của cậu không có nữ hả? Tôi không chịu. Không cho mượn. Cùng lắm là tôi đền tiền cho hai bữa cơm kia cho cậu chứ gì”.
“Không lấy tiền. Tôi muốn cậu nôn nguyên vẹn hai bữa ăn đó ra cho tôi”.
“Sao tôi làm được?”
Mạch Đinh chen vào: “Mấy người cũng nên hỏi ý kiến của Ellen chứ. Quá bất lịch sự. Không tôn trọng phụ nữ gì cả!”. Thái độ của Ellen lại rất thoải mái: “Tôi thì không có vấn đề gì hết”. Chu Cách khẩn trương: “Sao em lại không có vấn đề gì? Không lẽ em không thương anh?”. Bộ dạng của Chu Cách như thể đi đưa đám.
Ellen hôn Chu Cách: “Làm gì có chuyện đó. Một ngày thôi mà”.
“Anh không nhịn được!”.
Lúc đầu Mạch Đinh nghĩ Chu Cách rất phiền phức. Nhưng sau nghĩ kĩ lại. Cậu phát hiện một chuyện rất đáng sợ. Cho tới bây giờ, cậu chưa từng nhìn thấy hai người họ cách xa nhau. Mỗi lần đến chỗ nào có Chu Cách thì thể nào cũng có Ellen. Quả nhiên không hổ danh đôi tình nhất biến thái nhất mà.
“Em cũng không chịu được việc rời xa anh”.
“Bớt diễn đi”. An Tử Yến lại phá hoại không khí. Sau đó hắn quay về phía Chu Cách: “Cậu ra sau ngồi, tôi phải nói chuyện riêng với Ellen”.
“Có cái gì mà tôi không thể nghe được?”
“Chẳng qua là không thích cậu lắm chuyện thôi”.
Ellen vuốt ve bảo bối Chu Cách: “Lát nữa em sẽ nói cho anh biết. Không lẽ anh không tin em?”. Chu Cách lắc đầu: “Đương nhiên không phải vậy. Thế để anh ra sau”. Mạch Đinh yếu ớt hỏi: “Em cũng cần ra sau hả?”
“Không cần. Em không nằm trong phạm vi con người đối với anh”.
Thì ra là công ty đang dây dưa với một khách hàng lớn khó tính. Tình tình cực kì ẩm ương. Chỉ cần tâm trạng không tốt hoặc cảm thấy sản phẩm không đạt đến mức độ hoàn mĩ của họ thì sẽ gây phiền phức ngay. Nghiêm trọng nhất thậm chí còn muốn dùng pháp luật để giải quyết vấn đề nữa. Người này cũng chỉ là mạnh miệng. Mục đích chủ yếu là muốn công ty bồi thường. Kiếm chút lợi ích bỏ túi. Bộ phận marketing vì sức tiêu thụ của họ nên không chịu để mất con cá lớn này. Mà tất cả chuyện phiền phức lại đẩy sang bộ phận chăm sóc khách hàng. Có thể nói bên chăm sóc khách hàng tiêu rồi. Đến quản lý Thôi cũng không làm được gì. Lúc nào cũng cần đến Vương tổng tự mình ra mặt. Về chuyện tại sao lại muốn tìm Ellen. Là bởi vị khách hàng kia rất háo sắc. Hơn nữa, phụ nữ ngoại quốc thì càng thích. Sau khi biết sơ sơ sự tình, Mạch Đinh còn chưa biết An Tử Yến đang có kế hoạch gì. Không thể vì lấy lòng khách hàng mà đưa Ellen đi được. An Tử Yến chẳng qua là nói cho Ellen biết một số chuyện không liên quan. Kiểu nói mấy ngày nữa sẽ có tiệc, phải ăn mặc thật đẹp. Còn những chuyện khác thì không đề cập đến.
Chia tay bọn Chu Cách, Mạch Đinh ngồi lên xe cùng An Tử Yến về công ty. Cậu thật sự rất tò mò, không thể đợi được nữa: “Anh định làm thế nào?”
“Không biết”.
“Cái… cái gì!! Anh không biết mà đem Ellen đi bán rồi hả!”.
“Giờ lười nghĩ”.
“Em phải làm sao để anh nghĩ được. Phải nhanh lên. Nhỡ Ellen bị…”.
“Cô ấy cũng không phải con nít”. Mạch Đinh không nói nữa, nghiêng đầu về phía cửa sổ. Ellen, thật xin lỗi. Có một người chồng ma quỷ như vậy, Mạch Đinh cảm thấy cậu không chỉ phải xin lỗi Ellen, xin lỗi công ty, mà còn cần phải xin lỗi loài người đã để cho con quỷ này tác oai tác quái.
“Sao? Lần đầu tiên theo Yến ra ngoài làm việc thế nào?”. Mới vào công ty, Quách Bình đã hỏi. Mỗi ngày đi làm chính là lúc Mạch Đinh đều muốn mất dạng. Có rất nhiều lời không thể nói ra. Mà cũng không thể nói cho bọn Quách Bình biết hai người họ đến đâu làm việc, còn đi mượn phụ nữ nữa.
“Cũng được”.
“Không bị chửi hả?”
“Mấy người sao cứ có suy nghĩ tôi sẽ bị chửi vậy. Nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ được trọng dụng a. Mới đầu vào công ty có thể anh ta không biết tôi. Nhưng làm việc một thời gian, tôi với anh ta có khi dần dần trở thành bạn tốt không chừng”. Tất cả mọi người vội vàng quay trở lại công việc. Chả có ai muốn nghe cậu nói. Cậu hít mũi. Quay về bàn làm việc lấy điện thoại ra.
âAnh quên rá»iâ. Mạch Äinh xông tá»i liá»u mạng vá»i An Tá» Yến. Còn chÆ°a Äến má»t phút Äã nghe thấy tiếng cÆ°á»i của cáºu: âHa ha, nhá»t quá. Em sai rá»i. Ha ha haâ.
Dù cho không phải là má»i kết hôn, nhÆ°ng có là m sao Äâu. Cả hai bá»n há» là m gì có ai quan tâm Äến cái chuyá»n má»i kết hôn Äó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]