Thang máy dừng ở tầng một. Rốt cuộc Mạch Đinh cũng thoát khỏi An Tử Yến. Cậu đi cách An Tử Yến một đoạn để tránh bảo vệ nhìn thấy. An Tử Yến đi phía sau, chú ý đến tư thế bước đi của Mạch Đinh có chút quái lạ. Được một lúc thì An Tử Yến bắt kịp cậu: “Anh đi chậm một chút. Phải giữ khoảng cách đó”.
“Từ bao giờ tới phiên anh nghe lời em?”
Mạch Đinh khịt mũi, đi thẳng về phía trạm xe buýt. Nhưng An Tử Yến lại lái xe dừng ngay trước mặt Mạch Đinh. Mạch Đinh còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bước xuống xe. Mở cửa sau, trực tiếp ôm ngang người cậu ném vào trong.
“Anh làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt… Anh cứ như vậy là muốn bị người khác phát hiện hả?”. Mạch Đinh ngồi dậy muốn mở cửa xe nhưng đã bị hắn khoá chốt: “Không bị phát hiện đâu”. Sao lời nói của hắn kiểu gì cũng đáng tin hết vậy? Mạch Đinh xác nhận lần nữa: “Anh đảm bảo?”
“Ừ, anh đảm bảo”. An Tử Yến khởi động xe. Mạch Đinh ngồi phía sau nhìn đường cong hoàn mĩ trên chiếc cổ của An Tử Yến. Sau đó cậu cúi đầu nhìn mũi giày mình: “Không phải em sợ bị các đồng nghiệp biết em thích đàn ông. Cũng không phải vì quy định của công ty. So với việc ai cũng biết mối quan hệ của chúng ta khi ở trường, em thích thế này hơn. Dù có sao đi nữa, cũng không có ai bàn tán về tình cảm của em. Em không biết phải giải thích với anh thế nào. Đại khái là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-thi-toi-van-yeu-2/1984351/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.