Cậu đột nhiên túm lấy cánh tay An Tử Yến: “Đi nơi khác, chúng ta đi nơi khác.” An Tử Yến không có trả lời cũng không có thay đổi phương hướng, cho dù Mạch Đinh không bằng lòng, cậu vẫn bị chở đến trước căn nhà gỗ, ký ức vui vẻ rất nhẹ nhàng bị ký ức đau thương che phủ. An Tử Yến xuống xe đi qua bên kia mở cửa xe, đem Mạch Đinh kéo ra, Mạch Đinh phản khác vô ích vẫn bị ném vào trong phòng.
Đêm nay tuy rằng không có bao nhiêu ngôi sao, trăng rất sáng, ánh trăng dịu dàng ôm lấy căn phòng nhỏ, nhưng dưới ánh trăng đây không phải là cảnh tượng đẹp nhất mà là gương mặt An Tử Yến, chỉ là bốn ngày không gặp mà thôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh cùng anh trăng tương xứng như vậy. Anh vẫn là không màng đến cảm nhận của mình mà đem mình kéo đến đây, mình đối với anh ấy đành bó tay hết cách, anh luôn có thể tùy ý thao túng mình, Mạch Đinh đi về hướng cửa đem tay đặt lên nắm đấm cửa.
“Lại muốn đi sao?” tay Mạch Đinh cứng đờ.
“Mạch Đinh, đây là lần thứ mấy em rời đi trước mặt anh rồi.” An Tử Yến đứng sau lưng Mạch Đinh, Mạch Đinh nắm chặt ta, trận tranh cãi lần này đại khái cậu đã dùng sạch hết dũng khí cả đời, nếu để An Tử Yến đau giống mình, đừng nhìn gương mặt không quan tâm của anh, để anh đau, để anh đau: “Anh thật sự là quý nhân hay quên, chỉ nhớ tôi đã làm cái gì, nhưng lại không nhớ bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-thi-toi-van-yeu-2/1984264/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.