Ngô Hinh và An Tấn vừa ăn cơm trưa xong, thấy Mạch Đinh và An Tử Yến trở về, mặt bà tràn đầy vẻ mong đợi: “Hai đứa đã trao đổi xong rồi sao?” Mạch Đinh cúi đầu không dám nhìn mặt Ngô Hinh, Ngô Hinh lập tức hiểu rõ, bà túm lấy cánh tay Mạch Đinh: “Cậu hối hận sao? Tại sao, cậu không phải đã đồng ý với tôi sao!”
“Là con không đồng ý.” An Tử Yến nói, nhưng Ngô Hinh không nghe lọt lời của anh, sự thất vọng và đau khổ trong lòng bà chỉ có thể hướng Mạch Đinh mà phát tiết, âm thanh của Mạch Đinh nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy: “Bởi, bởi vì chúng con vừa vay tiền mua nhà xong, sự nghiệp cũng chưa ổn định, vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện con cái, suy cho cùng chúng con mới hơn hai mươi tuổi.” Mạch Đinh học theo lời của An Tử Yến, Ngô Hinh ánh mắt sáng quắc nhìn Mạch Đinh, nâng cao giọng nói: “Cậy lấy lý do gì chứ! Vay tiền có áp lực thì tôi trả cho mấy người, sự nghiệp không ổn định có liên quan gì đến chuyện con cái, hơn hai mươi tuổi thì sao, người hơn hai mươi tuổi sinh con còn ít lắm sao, lẽ nào bọn họ cũng không được sao?” tuy rằng đều là ba mẹ, nhưng không đại diện cho cha mẹ đều giống nhau, tất cả lý do đều bị phản bác lại. móng tay của bà cắm vào da thịt của Mạch Đinh, an Tử Yến lấy tay bà ra, đem Mạch Đinh kéo ra sau lưng.
“Có phải mọi chuyện của con đều do mẹ quyết định?”
An Tấn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-nam-thi-toi-van-yeu-2/1984257/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.