“Cô lỗ~cô lỗ~”
Âm thanh phát ra từ bụng của Lâm Úy cực kỳ lớn trong căn lều im ắng này, Lâm Úy cả người cứng đờ, nín thở, trong lều chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi cùng tiếng ngáy nhỏ của cậu bạn bốn mắt kia.
Không có ai nghe thấy, Lâm Úy từ từ thở dài thườn thượt, đột nhiên không kịp chuẩn bị, bụng lại kêu một tiếng, cậu đói bụng rồi.
Thành Dữ ngủ ở bên cạnh cậu bật ra một tiếng cười.
Lâm Úy vừa thẹn vừa giận, khoanh hai tay đặt ở trên bụng, dùng sức một chút, hy vọng nó sẽ ngừng kêu.
Thành Dữ trở mình, đối mặt với Lâm Úy, từ dư quang, Lâm Úy có thể nhìn thấy lỗ tai của Thành Dữ, vành tai hơi nhọn, đỏ ửng lên một chút giống như ác ma trong truyền thuyết không có ý tốt.
“Đói bụng sao?”
Thành Dữ nhỏ giọng hỏi. Hơi thở của hắn phun ra chạm đến má và tai của Lâm Úy, Lâm Úy nhún vai muốn xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy của mình, nhưng cậu không làm vậy. (Cái Đuôi Nhỏ) Cậu gật đầu, sau đó lập tức phản ứng lại, nơi này rất tối, Thành Dữ hoàn toàn không nhìn thấy cậu gật đầu.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, là Thành Dữ đang di chuyển, Lâm Úy nằm ngửa và nhìn về phía trên cùng của lều, một chút chút động tĩnh cũng làm cho cậu như chim sợ cành cong*, mỗi một cậu nói, mỗi một hành động của Thành Dữ cũng giống như kíp nổ lấp loé ánh lửa, Lâm Úy mơ hồ biết đến kế tiếp sẽ như thế nào, cậu muốn nói ra, nhưng lại không nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-la-giac-mong-cua-toi/152198/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.